Cảnh sát tiến hành điều tra, tất cả mọi việc đều giống như Tôn Văn Nghiễm đã nói, đều do Trần Tú Mai tạo ra!
Không nghĩ tới Trần Tú Mai lại cuồng dại như vậy, hại Cổ Tiểu Nguyệt không thành ngược lại còn làm cho người vô tội mất đi sinh mạng! Cuối cùng còn hại chết cả bản thân mình.
Đúng là làm bậy thì không thể sống, cảnh sát nói chuyện với Tôn Văn Nghiễm một lát sau đó để hắn ra ngoài!
Tôn Văn Nghiễm đi ra ngoài, mang theo ba bộ thi thể, khóc lớn một hồi.
Hắn thông báo cho gia đình Lý Quang Hoa đến nhận thi thể, không để ý đến việc gia đình Lý Quang Hoa mắng chửi và phỉ nhổ, vẫn mang thi thể của Cổ Tiểu Nguyệt đi, bỏ mặc thi thể Trần Tú Mai vẫn nằm yên tại chỗ!
Những chuyện này kiếp trước Cổ Tiểu Nguyệt cũng không biết! Trong lòng cô tràn ngập hận thù và đau lòng! Liên tục cầu xin ông trời cho mình một cơ hội nữa để làm lại từ đầu!
Quả nhiên, lúc cô mở mắt ra thấy ánh sáng, lại nghe mẹ an ủi thì hiểu được mình đã sống lại. Trời cao nhân từ, cho cô đạt được nguyện vọng, có thể một lần nữa sống tốt, có cơ hội để yêu Lý Quang Hoa ngốc ngếch kia!
Bây giờ cô đã sống ở thôn Miêu Thạch, cách Lý Quang Hoa không tới mấy trăm mét. Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, gnhix đến chuyện có thể đi làm cũng Lý Quang Hoa, cùng hít thở chung không khí một chỗ, trên mặt không nhịn được mà hiện lên nụ cười!
Lý Quang Hoa đi đốn củi từ trên núi về, lúc đi qua cửa nhà Cổ Tiểu Nguyệt, vừa lúc nhìn thấy! Lý Quang Hoa ngây người, không thể tin được trên thế giới này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Cổ Tiểu Nguyệt hiện lên nụ cười xinh đẹp giống như đóa hoa Bách Hợp nở rộ anh mới nhìn thấy trong rừng, trong sáng như thế, thần thánh như thế, như đâm vào trong tim anh!
Chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, Lý Quang Hoa chỉ cảm giac tim mình bịch bịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, tất cả đều bị cô gái cô gái xinh đẹp như tiên nữ kia hấp dẫn!
Lúc này trong lòng Lý Quang Hoa có cảm giác, anh muốn kết hôn với cô! Anh muốn cùng cô gái giống hoa Bách Hợp này sống bên nhau mãi mãi. Anh sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ cô, yêu cô! Không để cô phải chịu dù chỉ một chút uất ức!
Đang chìm đắm trong tâm trạng vui sướng, đột nhiên Cổ Tiểu Nguyệt nghe Văn Mạn Lệ kêu: “Tiểu Nguyệt mau đến đây coi nè!”
Nghe tiếng gọi, Cổ Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ đành thu lại tâm tình của mình, xoay người trở về phòng!
Tiểu Nguyệt, lẽ nào tên cô là Tiểu Nguyệt sao! Cái tên thật dễ nghe, cô quả thật giống Hằng Nga giữa vạn vì sao! Lý Quang Hoa âm thầm vui vẻ!
Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô rời đi, Lý Quang Hoa sốt ruột muốn chạy lên phía trước kêu cô dừng lại, nhưng chỉ sợ mình làm như vậy sẽ dọa đến cô. Hơn nữa, Lý Quang Hoa nhìn bản thân mình bộ dáng đang khá chật vật, chỉ sợ làm cho cô có ấn tượng xấu về mình, vậy sẽ không tốt.
Tiếc nuối nhìn giai nhân rời đi, Lý Quang Hoa âm thầm động viên bản thân mình: “Không sao cả, Lý Quang Hoa về sau nhất định còn có cơ hội nhìn cô ấy! Nhất định phải cưới được cô gái xinh đẹp ấy về nhà, cố gắng lên! Hắc hắc!”
Cổ Tiểu Nguyệt tất nhiên không nghĩ tới lần gặp Lý Quang Hoa này, cho đến mãi về sau này lúc hai người đang ngọt ngào, người nào đó nhớ lại chuyện cũ nói ra. Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng oán trách tiếng kêu của Văn Mạn Lệ mãi không thôi! Nhưng mà, đây cũng là chuyện rất lâu về sau!
Trở lại phòng, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn Văn Mạn Lệ đang áp vào người Ngô Huy! Nhìn thấy cô giống như gấu Koala ôm anh ra, Cổ Tiểu Nguyệt cười ha hả: “Hai người đang làm gì đây? Đây là ngược đãi người độc thân đấy! Ha ha!”
Ngô Huy thấy Cổ Tiểu Nguyệt bước vào, mặt lập tức đỏ bừng! Anh chẳng biết làm gì ôm Văn Mạn Lệ sợ hãi không thôi! Tuy rằng cảm giác ôm người yêu trong ngực rất tố nhưng nếu không phải trong trường hợp như thế này sẽ tốt hơn.
Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt trêu ghẹo, Ngô Huy chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống!
Mà Văn Mạn Lệ lại chẳng để ý, cô nghĩ đến việc Ngô Huy sau này sẽ là người của mình, nên dù làm chuyện gì cũng chẳng sao, coi như là sớm thu được một chút lợi ích mà thôi (Cô gái này rất mạnh mẽ! Về sau không biết Ngô Huy có thể thỏa mãn cô hay không! Hắc hắc! Chắc mọi người cũng hiểu được!)
Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt liên tục giễu cợt mình cùng với người yêu, Văn Mạn Lệ mang tâm lý bao che ló đầu ra.
Cô oán trác Cổ Tiểu Nguyệt đang không ngừng cười xấu, tức giận nói: “Cổ Tiểu Nguyệt cậu đứng đắn chút được không, không nên dọa bảo bối nhà tớ như vậy! Nhanh đến xem quỷ ở cái giường kia! Vừa rồi hù dọa người ta muốn chết à!” Nói xong còn làm bộ hơi sợ hãi, dựa vào lòng Ngô Huy, giống như chú chim nhỏ nép vào trong lòng.
Cổ Tiểu Nguyệt rùng mình một cái, cô nhận ra sau này nhất định mình sẽ bị hai người này ngược đãi! Độc thân chịu không nổi, phải nhanh dụ dỗ Lý Quang Hoa mới được.
Nhớ đến Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng ngọt ngào. Mặc kệ hai người phía sau đang chàng chàng thiếp thiếp, trực tiếp nhìn phía nhìn về phía Văn Mạn Lệ nói, hù dọa người ta không biết là cái gì?
Lúc cô nhìn thấy trên giường gạch là một con chuột chết, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác da đầu tê dại! Thật sự cũng quá ác rồi!
Chịu không nổi xoay người qua chỗ khác, nhìn thấy Văn Mạn Lệ còn đang đùa giỡn Ngô Huy mặt mỏng, Cổ Tiểu Nguyệt tức giận nói: “Mạn Lệ à, cậu mau để cho anh ấy đến đây dọn dẹp! Đến tối rồi thì tùy cậu ở trong phòng, muốn thân mật sao thì thân mật được không!”
Dù là Văn Mạn Lệ mạnh mẽ như thế nào, nghe Cổ Tiểu Nguyệt đơn giản công bố chuyện nam nữ như vậy sắc mặt cũng thoáng hồng, thẹn thùng.
Văn Mạn Lệ trừng bạn tốt vô lương tâm một cái, đành lưu luyến rời khỏi Ngô Huy. Ngô Huy đã sớm ngượng ngùng vô cùng, cảm giác da mặt muốn bỏng rát, sau khi Văn Mạn Lệ buông ra, đã nhanh chóng đi dọn dẹp con chuột chết trên giường.
Thực hiện được mục đích, Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng đắc ý. Nhìn bộ dạng của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Tình yêu thật sự giống như ma dược, có thể biến một cô gái dịu dàng thành một cô gái mạnh mẽ như vậy! Haiz!”
Nghe nói như vậy, Ngô Huy đang ở trên giường lập tức bịch một cái nằm sấp xuống giường, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn thấy lại cười ha hả?
Nhìn thấy người yêu ngã xuống, Văn Mạn Lệ đau lòng. Vội vàng chạy lên đỡ Ngô Huy dậy, hai tay không ngừng xoa xoa trên người Ngô Huy, giống như sợ anh xảy ra chuyện gì, còn liên tục hỏi thăm!
Vốn là Ngô Huy vô cùng thẹn thùng, bây giờ lại càng giống như một cô gái. Thấy bạn gái giở trò với mình lại căng thẳng đến mức nói lắp.
Thấy cảnh đó, Cổ Tiểu Nguyệt không tim không phổi cười ha hả. Văn Mạn Lệ đang vội vã, nghe được tiếng cười của Cổ Tiểu Nguyệt vội la ầm lên: “Cổ Tiểu Nguyệt, tớ không cho phép cậu bắt nạt anh Huy như vậy. Cậu như vậy tớ sẽ tức giận!”
Nhìn Văn Mạn Lệ xù lông, Cổ Tiểu Nguyệt cố gắng nhịn cười nói: “Được, được, tớ không quấy rầy hai người, hai người có thể tiếp tục!” Nói xong cười chạy ra khỏi phòng!
Cổ Tiểu Nguyệt ở bên này trêu ghẹo bạn tốt, ở nhà Lý Quang Hoa lại bị cả nhà trêu ghẹo!
Lúc đang cho gà ăn mẹ Lý nhìn thấy con trai mình mặt mũi ngây ngô cười đi vào, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bà buông lúa của gà ra, bước tới kéo tay Lý Quang Hoa nói: “Con trai, con sao vậy, có chuyện gì mà vui vẻ như thế!”
Lý Quang Hoa muốn chia sẻ niềm vui này với mẹ, thì chị dâu cả, vợ của Lý Quang Minh – Lưu Diễm Phương từ trong bếp đi ra.
Chỉ thấy Lưu Diễm Phương mặc áo khoác màu đỏ, bên dưới ống quần rộng, bên hông buộc một chiếc tạp dề, đầu tóc ngắn lộ ra khuôn mặt tròn vô cùng khôn khéo.
Cô chùi nước ở tay lên chiếc tạp dề, cười hơ hớ nói: “Mẹ còn phải hỏi sao, mẹ nhìn Quang Hoa mặt mũi hơn hở như vậy, chắc chắn là trong lòng đã để ý cô gái nào đó!”
Mẹ Lý nghe xong vô cùng vui vẻ, nhìn con trai bị chị dâu nói mà mặt đỏ bừng không khỏi vỗ tay vội vàng hỏi: “Con trai, chị dâu con nói là thật sao? Con thích sự thích một cô gái? Là con cái nhà ai vậy, mẹ có biết không?”
Lý Quang Hoa nhìn thấy ánh mắt vội vàng của mẹ mình, ngại ngùng gật đầu. Lưu Diễm Phương vui sướng la lên: “Mẹ con nói sao, đúng không, Quang Hoa nhất định đã thích một cô gái nên mới có thể như vậy!”
Mẹ Lý gật đầu liên tục, nhìn Lý Quang Hoa ngây ngô cười, thì vỗ cánh tay anh nói: “Con trai ngốc, sao con lại ngây ngô cười như vậy, mau nói xem cô gái con vừa ý hình dáng như thế nào, tên là gì? Nhà ở đâu?”
Nghe mẹ hỏi một đống câu hỏi làm Lý Quang Hoa hơi sửng sốt, anh dở khóc dở cười nói: “Mẹ con mới gặp người ta lần đầu, cái gì cũng chưa biết đâu”.
Lưu Diễm Phương nghe vậy cười nói: “Ôi trời, cô bé này nhất định vô cùng xinh đẹp, nên Quang Hoa vừa gặp một cái đã bị biến thành bộ dạng như bây giờ, nếu có thể cưới về, chắc chắn Quang Hoa sẽ vui sướng đến phát điên”.
Lý Quang Hoa nghĩ đến cảnh tượng tương lai có thể cưới được Cổ Tiểu Nguyệt, khóe miệng càng mở rộng! Mẹ Lý cười vỗ cánh tay con trai nhà mình nói: “Con trai ngốc, đừng chỉ biết cười không, mau nói cho mẹ, con nhìn thấy cô gái ấy ở đâu, cô ấy trông thế nào? Nếu là tính cách tốt, mẹ sẽ đi cầu hôn người ta cho con!”
Lý Quang Hoa nghe vậy bất đắc dĩ gãi đầu nói: “Mẹ mặc dù con rất muốn nhanh chóng cưới được cô ấy, nhưng vấn đề là con thật không biết cô ấy là người ở đâu, từ trước đến giờ con cũng chưa thấy cô ấy ở thôn chúng ta”.
Lưu Diễm Phương cũng khuyên mẹ Lý: “Mẹ, mẹ cũng quá nóng lòng rồi, bây giờ là thời đại tự do yêu đương, mẹ hãy để Quang Hoa tự mình theo đuổi cô gái chú ấy thích đi. Đợi khi hai người đã xác định quan hệ, thì mẹ hãy đón em dâu vào cửa, ha ha”.
Mẹ Lý nhìn con trai bối rối, lại nhìn con dâu nịnh nọt, nên cũng cười nói: “Tốt lắm, nhưng mà con trai, con cũng nên nhanh chóng một chút, mẹ sẽ chờ để uống trà của con dâu! Ha ha!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]