"Hàng nghìn năm trước, ngài ấy mới là vị hôn phu chân chính của ngài, xin ngài nhớ lấy."
Những lời này vừa giáng xuống, căn phòng đã chìm trong im lặng.
Liễu Hạc: "..."
Sao rồi?
Sao ngài Tô và chân long đều im như thóc thế?
Nàng ngó nghiêng xung quanh, tuy không hề nghe rõ câu nói vừa rồi, nhưng vẫn cứ có cảm giác là lời gì đó không nên nghe lắm... Tuy nhiên nàng còn chưa kịp thắc mắc thêm, Tô Mộc Lạc đã vung tay hạ kết giới, cản nàng ở lại bên ngoài.
Kết giới vừa lập, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy. Liễu Hạc đờ đẫn tại chỗ mấy giây, sau đó bình tĩnh kéo ra một chiếc ghế, yên lặng ngồi xuống.
Mà bên trong kết giới, Tô Mộc Lạc đặt tầm mắt lạnh lẽo lên người yêu linh, nói: "Quả thật đáng buồn, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của một mình ngươi mà thôi."
Yêu linh giật lên một cái, giống như người sau lưng đang phá lên cười, giọng nói cũng chứa đầy giễu cợt: "Mặc dù mất trí nhớ, nhưng ánh mắt của ngươi vẫn như trước kia vậy, chưa từng thay đổi."
"Có điều, chính bởi vì ngươi mất trí nhớ, thế nên mới quên mất chuyện hai ta."
"----- Phượng Hoàng, không biết ngươi có từng nằm mơ thấy ta không nhỉ?"
Hai chữ "Phượng Hoàng" này khiến Tô Mộc Lạc lập tức cảm thấy rợn người kinh tởm. Cảm giác căm ghét ấy hoàn toàn là phản ứng sinh lý bản năng, không khác cảm xúc của cậu khi nghe chính hai tiếng này từ miệng gã đàn ông xa lạ trong mơ lần trước.
Nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/1776956/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.