Bên gối còn dư lại độ ấm, nhưng không thấy bóng dáng Long Lăng, khoảnh khắc ấy, đầu óc Tô Mộc Lạc gần như trống rỗng.
Nỗi tuyệt vọng và đau đớn trong mơ như rắn độc siết lấy cậu, trái tim va đập hỗn loạn không thể kiểm soát, bất an hành hạ khiến cho cậu hít thở không thông.
Rồng của cậu đi đâu rồi?
Tại sao không ở bên cạnh cậu?
Tô Mộc Lạc đứng dậy muốn tìm kiếm Long Lăng, còn chậm trễ thêm một giây nữa, cậu sẽ bị cơn hoảng loạn và kinh hãi nhấn chìm.
Cũng chính tại lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Long Lăng xuất hiên cạnh ngưỡng cửa. Thấy phượng hoàng nhà hắn đã tỉnh giấc hắn thoáng kinh ngạc, sau đó vội vã bước lại gần.
"Phượng Hoàng, sao chưa xỏ dép đã xuống đất rồi?"
Long Lăng nhận ra sắc mặt khác thường của Tô Mộc Lạc, chân mày nhíu lên, hiểu ra sự vắng mặt của mình khiến phượng hoàng nhà hắn lo lắng.
Hắn đang định ôn tồn an ủi, giải thích cẩn thận hắn đã đi nơi nào... thì đột nhiên bị Tô Mộc Lạc ôm chầm lấy.
Long Lăng: "..."
Đêm khuya lạnh lẽo, phượng hoàng nhà hắn chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, im lặng dán gò má mềm mại lên vai hắn, cảm nhận hơi ấm trêи cơ thể hắn.
Sự ỷ lại của cậu khiến hắn mềm lòng, cũng khiến hắn cảm thấy không ổn. Long Lăng vuốt lưng cho Phượng Hoàng, phát hiện Phượng Hoàng nhà hắn đang run lên khe khẽ.
Ngay tức khắc, Long Lăng đau lòng tột đỉnh, vỗ nhẹ sống lưng Tô Mộc Lạc, dịu dàng thủ thỉ bên tai cậu: "Ta không rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/1776947/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.