Lâm Thành Thành gõ cửa phòng Tô Mộc Lạc, mấy phút sau cậu ta nhìn thấy Tô Mộc Lạc và Long Lăng nối đuôi bước ra.
Người trước sắc mặt dửng dưng, người sau lại như bị khí đen bao phủ, cặp mắt vàng sậm liếc Lâm Thành Thành một cái cực kỳ lạnh lẽo.
Lâm Thành Thành: "..."
Không biết tại sao, tự dưng cậu ta cảm giác mạng mình không còn dài nữa, không sống nổi quá tối nay.
"Sao vậy?" Tô Mộc Lạc ôn hòa hỏi, "Hình như xung quanh đây không có yêu khí."
"Không không không, thật sự có yêu quái, ngay tại phòng tôi!"
Lâm Thành Thành vội vàng dẫn Tô Mộc Lạc và Long Lăng về phòng, cẩn thận mở hé một khe cửa, chỉ thấy bên trong yên lặng dị thường, và một con mèo mun nằm sấp trêи giường.
Mèo mun là Hạt Đậu mà Lâm Thành Thành nuôi từ trước, cậu vẫn mang theo nó bên người làm vật nuôi, chẳng qua là mới ban ngày một người một mèo còn thân thiết không dời, lúc này Lâm Thành Thành lại tránh nó như rắn rết.
Tô Mộc Lạc đối mặt với con mèo, khẽ nhướng mày.
"Ngươi là ai?"
Mèo mun đứng dậy, yên lặng mấy giây, lúc mở miệng lại là giọng nói đàn ông: "Chúng ta đã từng gặp nhau, ta chính là Phong Hiên, trưởng lão Điểu tộc."
Tô Mộc Lạc còn tưởng mình nghe nhầm rồi, nói: "Cái gì?"
Mèo mun ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù nghe có vẻ rất kỳ lạ, nhưng ta đúng là Phong Hiên."
"Ta cũng chưa chết, Mộc Cát chỉ mới giết chết phân thân của ta, bản thể của ta vẫn đang ngủ say trong Điểu tộc, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-rong-nuoi-nghin-nam-cuoi-cung-cung-no/1776946/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.