Rõ ràng là nhát như thỏ đế, lại dám ở trước mặt đòi bảo vệ tôi.
Tôi không biết tại sao Ninh Khả Ngọc lại đối tốt với tôi như vậy.
Nhưng hình như...
Tôi cũng muốn làm thế với cậu ấy.
_Thẩm Trạch Nhiên_
Ninh Khả Ngọc đi cùng đám người Sa Kỳ ra đến cổng, bất chợt dừng bước.
"Mọi người về trước đi, tớ đợi A Nhiên, bọn tớ cùng nhau về."
Mao Hiểu Bội nhìn dáo dát xung quanh, học sinh trong trường đã về hết, hình như chẳng còn ai ngoài nhóm của họ: "Gần mưa rồi đấy!"
Chính vì gần mưa nên Ninh Khả Ngọc càng phải ở lại.
Nhỡ anh sợ sấm sét thì sao?
Nhỡ anh không mang theo ô thì sao?
Có cô ở đây, Thẩm Trạch Nhiên sẽ không còn cô đơn nữa.
Anh cũng không cần sợ sấm sét, vì cô sẽ bảo vệ anh.
Sa Kỳ bước lại khoác vai Ninh Khả Ngọc, nhếch môi cười: "Không phải cậu định giở trò lưu manh với người ta đó chứ?"
Ninh Khả Ngọc lườm một cái: "Cậu tốt nhất đừng mở miệng nói chuyện."
"Được rồi, nhớ cẩn thận đấy."
Sa Kỳ dứt lời, cùng với hai người còn lại ra về.
Ninh Khả Ngọc đứng trước phòng bảo vệ ở cổng trường chờ anh.
Ba mươi phút sau, vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Trạch Nhiên đâu.
Trời bắt đầu nổ sấm, vài giây lại xẹt một tia sáng chói giữa màn đêm âm u.
Ninh Khả Ngọc cảm thấy hơi bất an.
Nhân lúc trời còn chưa mưa, cô chạy vào trong trường.
Hì hục lên tới tầng hai, hành lang tối đen như mực, vắng bóng người. Ninh Khả Ngọc nhát gan, tim đập vang lên thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Bên ngoài rơi rớt vài hạt mưa.
Ninh Khả Ngọc càng tiếng đến gần phòng học lớp một, cơn mưa càng lớn. Thỉnh thoảng rầm đoàng lên vài đợt khiến cô mấy lần giật thót tim.
Cô tiến vào lớp.
Lạ thật, chẳng thấy bóng người.
Thẩm Trạch Nhiên đâu rồi?
Một tia sét vàng chóe đánh xuống, chia bầu trời ra làm hai phần.
Rầm!
Ninh Khả Ngọc giật mình hét lên: "Áaaaaaaaaa, có ma!!"
Cô ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, mắt nhắm nghiền lại không dám mở ra.
Một lúc lâu sau, Ninh Khả Ngọc từ từ hé mắt. Cô nhìn thấy trên góc tường dội lại một cái bóng.
Là Thẩm Trạch Nhiên!
Ninh Khả Ngọc vội vàng đứng dậy, chạy về phía anh.
Trước mắt cô là người con trai đang ngồi co ro một góc, hai bả vai run run.
Thẩm Trạch Nhiên bị trận sét làm cho hoảng sợ, đưa ngón tay cái lên miệng cắn, đôi đồng từ siết chặt, đỏ ngầu.
Trông bộ dạng thảm thương của anh lúc này, Ninh Khả Ngọc bỗng dưng muốn khóc.
Cô ngồi xuống bên cạnh, cánh tay ngắn ngủn cố gắng dang rộng ôm anh vào lòng.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người khác giới, Ninh Khả Ngọc hơi mất tự nhiên. Nhưng hễ nghĩ tới dáng vẻ đơn độc chống lại nỗi sợ của anh vừa nãy, cô thật sự không muốn buông tay.
Ninh Khả Ngọc vỗ về tấm lưng gầy: "A Nhiên, có tớ ở đây, không sao rồi."
Thẩm Trạch Nhiên cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của cô, con ngươi có chút chuyển động.
Anh rưng rưng nhìn vào gương mặt nõn nà của Ninh Khả Ngọc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]