"Tớ cảm thấy, tớ và cậu rất có duyên vào ngày mưa, cũng rất có duyên với cái ô này."
..."A Nhiên, nhà cậu còn một đoạn xa như vậy, hay là lại dùng nó đi?"
Thẩm Trạch Nhiên nhìn cô, ánh mắt rất khác với mọi ngày:
"Cậu sẽ bị ướt."
Trước mái hiên trường, Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên cùng đứng đó.
Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt. Ánh đèn hành lang hắt lên hai gương mặt non nớt của tuổi mười sáu ngây ngô.
Ninh Khả Ngọc hồi tưởng lại kỳ tuyển sinh lần trước. Lúc đó, cô đứng bên cạnh Thẩm Trạch Nhiên, giơ tay hứng mưa…
…Giống như bây giờ.
Có điều, người con trai ấy đã giảm bớt tính khí khó gần.
Ninh Khả Ngọc cũng đã từng bước tiến vào cuộc sống của anh!
Thẩm Trạch Nhiên nghiêng đầu, dời tầm nhìn xuống cái đầu tròn tròn được phủ đầy bởi mái tóc đen huyền.
Rồi lại chú ý bàn tay bé xinh, nghịch ngợm những hạt mưa đang nhỏ giọt từ trên mái hiên.
Đôi mắt mang theo chút tâm tình không rõ, mở miệng nói: “Tại sao cậu quay trở lại?"
Ninh Khả Ngọc lau nhẹ tay vào tà váy, nhìn anh rồi đáp: "Cậu dùng sai từ rồi."
Thẩm Trạch Nhiên khó hiểu, vừa định hỏi lại liền bị cô cắt ngang.
"Tớ chưa từng rời đi, sao gọi là trở lại?"
Thẩm Trạch Nhiên không biết nên trả lời thế nào với tình huống này.
Người bên cạnh tiếp tục nói.
"Vẫn chưa có dấu hiệu tạnh mưa."
Ninh Khả Ngọc lấy ô ra, tiện thể ngó sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728546/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.