Tớ muốn mình là người đầu tiên cậu nhìn thấy sau thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.
Như vậy, cậu sẽ cất đi quá khứ không mấy tốt đẹp.
Như vậy, cậu sẽ hướng về tương lai có tớ.
Được không?
Tết năm nay, Ninh Khả Ngọc được nghỉ năm ngày.
Lớp 10, chương trình học nhẹ hơn 11 và 12, bài tập về nhà cũng không nhiều.
Ninh Khả Ngọc siêng năng làm hết bài tập thầy cô cho, chừa lại mỗi môn toán vì quá khó.
Chiều ngày hai mươi chín Tết.
Cô cùng Thư Nhan đi chợ sắm sửa.
Được mẹ mua cho đôi giày mới toanh, Ninh Khả Ngọc rất thích. Để bày tỏ sự cảm kích tột độ dành cho mẹ, cô chủ động dọn dẹp, dán câu đối đỏ lung linh trên cửa.
Sang năm đã mười bảy tuổi, thực chất vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng đứa trẻ này, một năm tới sẽ trở thành người lớn, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Tối lại, còn đảm đang xuống bếp gói sủi cảo phụ mẹ.
Ninh Khả Ngọc nhìn miếng sủi cảo đầu tiên mình gói trong cuộc đời, mỉm cười hài lòng.
Cô đặt chúng lên đĩa, tiếp tục gói cái thứ hai.
Không quên tò mò liếc mắt sang người bố đang ngồi bên cạnh.
Ninh Khả Ngọc thấy Ninh Hoài đang gói rất cẩn thận, di chuyển tầm mắt xuống cái thứ chẳng ra hình dáng gì trong tay bố mình.
Cô bật cười khanh khách: “Mẹ, mẹ nhìn bố gói kìa.”
Thư Nhan đang bận bịu trong bếp, nghe con gái gọi cũng dịu dàng ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728536/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.