Tôi không biết hạnh phúc là thế nào.
Tôi chỉ biết, mỗi khi nhìn thấy Ninh Khả Ngọc, tâm trạng của tôi liền rất tốt.
_Thẩm Trạch Nhiên_
Dưới trời xuân se se lạnh.
Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy Ninh Khả Ngọc bị ấm đầu.
Ninh Khả Ngọc vẫn tiếp tục lời chưa nói hết: "Ăn một mình làm sao mà ngon được?"
"Cậu biết không A Nhiên, nếu cho vào món ăn tất cả tình yêu, vậy thì dù đó là món khó ăn nhất, cậu cũng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào."
Thẩm Trạch Nhiên rơi ánh nhìn vào khuôn mặt tươi tắn của Ninh Khả Ngọc, ngẩn ra một lúc.
Đêm ba mươi đen huyền bí ẩn, tựa hồ cuộc sống đơn độc trước kia của anh.
Sự xuất hiện của Ninh Khả Ngọc giống như một vầng trăng sáng, dịu dàng vỗ về trái tim khao khát tình thương ấy.
Vài giây sau, Thẩm Trạch Nhiên lên tiếng: "Tóm lại cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Anh không tin, cô vội vàng đến đây chỉ để hỏi anh đang làm gì.
Ninh Khả Ngọc cong môi nhìn anh, vẻ mặt hơi gian xảo: "Tớ đến dẫn cậu đi gặp bố mẹ vợ tương lai của cậu."
Lần trước tự xưng bạn gái, lần này thăng tiến lên làm vợ.
Thẩm Trạch Nhiên căng cứng cơ mặt nhìn cô, ấn đường nhíu lại.
Anh đang biểu hiện sự không hài lòng.
Rất rõ ràng!
Ninh Khả Ngọc hiểu ý: "Được rồi, tớ không đùa nữa."
Nhanh chóng lật mặt: "Nhưng nếu như điều đó thật sự xảy ra thì sao?..."
"...Cậu có thể làm quen từ từ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728532/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.