Tôi không thích hạng nhất.
Tôi thích Thẩm Trạch Nhiên.
Hai tiết toán cuối cùng cũng kết thúc.
Ninh Khả Ngọc đầu óc quay cuồng, gục ngã xuống bàn học.
Tại sao cô phải học hàm số lượng giác?
Lẽ nào sau này đi chợ cũng phải sin sin cos cos hay sao?
Trong giây phút buồn ngủ, cô nghe Sa Kỳ bực dọc mấy câu: "Sau này tớ nhất định phải trở thành giáo viên dạy toán."
Câu nói làm cả đám ngồi cười.
Ninh Khả Ngọc vực dậy tinh thần, trêu ghẹo: "Đứa dốt toán như cậu, lại còn đòi làm giáo viên dạy toán. Làm ơn tha."
Sa Kỳ biện hộ: "Tớ chính là kiểu, vấp ngã ở đâu đứng lên ở đó. Mau học hỏi đi."
Trình Thừa ngồi bàn dưới cười lớn: "Không dám, không dám."
"Con mẹ nó cậu.", cô nàng này lại chửi thề.
Mao Hiểu Bội xoa dịu tình hình: "Được rồi, mặc kệ cậu ta. Đi lấy nước với tớ không?"
Sa Kỳ đồng ý, rủ rê Ninh Khả Ngọc: "Cậu đi không?"
Đối phương suy nghĩ một lúc, trả lời: "Đi."
Ba người bạn cùng nhau xuống cầu thang, đến chỗ lấy nước của trường.
Sa Kỳ đưa bình giữ nhiệt vào vòi nước, hỏi: "Này Khả Ngọc, cuối tuần cậu tập đàn thế nào rồi?"
"Chuyện này thì tớ biết." Mao Hiểu Bội đứng bên cạnh trả lời, "Khả Ngọc đã đến nhà của Thẩm Trạch Nhiên để tập đàn đó."
Sa Kỳ nghe tin sốc, trượt bình nước ra ngoài: "Thật hay giả thế? Cậu được đấy, Khả Ngọc."
Cô ấy nói xong liền bước ra ngoài, nhường chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728506/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.