Ninh Khả Ngọc, cậu ở trong lòng tôi, luôn giữ hạng nhất.
_Thẩm Trạch Nhiên_
Đêm trước khi diễn ra lễ hội văn nghệ.
Ninh Khả Ngọc ngồi trên bàn học, hai tay chống cằm.
Lát sau chán nản nằm dài xuống giường.
Hết lăn bên này, lại lăn bên kia.
Cuối cùng quyết định cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh.
Ninh Khả Ngọc: A Nhiên, ngày mai lên sân khấu có phải cậu rất hồi hộp không?
Thẩm Trạch Nhiên đang nhập chữ, thấy cô vẫn còn soạn tin, anh định chờ cô nhắn hết.
Ninh Khả Ngọc: Cậu đừng hồi hộp nhé, cứ thể hiện hết mình là được.
Ninh Khả Ngọc: Không sao đâu, còn có tớ mà.
Anh hơi buồn cười.
Mượn cớ muốn động viên anh.
Ngược lại là đang tự trấn an mình.
Thẩm Trạch Nhiên gõ phím một lát rồi gửi qua: Có phải cậu đang lo lắng?
Ninh Khả Ngọc thở hắt.
Cô vừa nhắn lại, vừa đọc lên thành tiếng: Sao có thể chứ! Ninh Khả Ngọc tớ lại sợ mấy cuộc thi vớ vẩn này hay sao?
Mất mặt quá.
Vậy mà lại bị anh nhìn ra.
Vẫn chưa thấy hồi âm.
Ninh Khả Ngọc đập đầu vào gối mấy cái liền, chân cũng không ngừng giãy giụa.
Vừa hay, điện thoại reo lên một tiếng.
Cô lập tức ngồi bật dậy.
Tay vội vàng vén tóc qua hai mang tai, để lộ gương mặt trắng hồng.
Thẩm Trạch Nhiên: Đừng lo lắng, có tôi ở đây.
Áaaaaaaaaaa.
Ninh Khả Ngọc bấn loạn.
Cô đang vô cùng vô cùng bấn loạn!!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728504/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.