Dù sao cũng ở bên nhau.
Bọn tớ không vội yêu sớm.
Kì nghỉ Tết nhanh chóng kết thúc.
Ninh Khả Ngọc đã hoàn thành bộ đề toán mà Thẩm Trạch Nhiên soạn cho cô.
Điểm số khá ổn định, tâm trạng cũng vì thế mà tăng cao.
Ninh Khả Ngọc nắm dây đeo ba lô, vừa đi vừa nói:
"A Nhiên, cậu có thể cho tớ thêm nhiều đề toán nữa."
Bấy nhiêu đề đó chưa đủ với khả năng của cô.
Nhìn thái độ dương dương tự đắc của Ninh Khả Ngọc, Thẩm Trạch Nhiên hơi buồn cười.
Ban đầu đòi sống đòi chết cũng không chịu làm.
Đến khi nhận thấy bản thân tiến bộ rõ rệt lại chăm chỉ hơn hẳn.
Thôi được.
Anh quyết định thỏa mãn niềm đam mê của cô.
Thẩm Trạch Nhiên nghiêng đầu, ưng thuận: "Được. Lần này là dạng đề vận dụng cao."
Ninh Khả Ngọc trố mắt.
Cô không nghe lầm đó chứ?
Đề nâng cao???
Không làm nữa, không làm nữa.
Tuyệt đối không làm nữa!!!
Ninh Khả Ngọc miễn cưỡng nở một nụ cười: "Cái đó...A Nhiên, cậu biết mà, gần đến kì thi học sinh giỏi rồi. Tớ muốn tập trung ôn luyện, chuyện này chúng ta có thể bàn bạc lại sau."
Cô nói xong liền cong chân chuồn trước.
Còn anh nhìn theo mà lắc đầu.
***
Ninh Khả Ngọc chạy đến lớp ba.
Mệt đến nỗi thở không ra hơi.
"Làm sao vậy? Bị ma đuổi à?", Sa Kỳ tò mò hỏi.
Ninh Khả Ngọc thở hơi dốc, trả lời: "Ma nào đuổi? Là A Nhiên."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728483/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.