Tớ không biết thầy Dương một mực đòi mời phụ huynh của bọn tớ làm gì.
Thầy có ý với bố tớ, mẹ tớ hay bố cậu ấy, mẹ cậu ấy?
Thật đáng sợ!
Về khách sạn.
Ninh Khả Ngọc nằm trên giường.
Lăn qua lăn lại.
Vài giây sau, cô nằm ngửa, đặt điện thoại lên bụng.
Ninh Khả Ngọc nhớ lại buổi gặp mặt tình cờ với thầy Dương vừa xảy ra cách đây một tiếng trước.
Rơi vào tư thế trầm tư.
Thái độ hung dữ của thầy lại hiện lên trong trí não.
“Các em mới tí tuổi mà đã yêu đương, lại còn tặng quà cho nhau à? Tiền này là do các em tự kiếm được sao?”
Mặc cho cô và Thẩm Trạch Nhiên ra sức giải thích, thầy vẫn cứ khăng khăng với ý nghĩ của mình:
"Đừng biện minh. Mấy người các em, mỗi lần hỏi tới đều lấy lí do chỉ là bạn bè, tặng quà sinh nhật. Tôi nghe đến chán rồi.”
Cuối cùng, thầy Dương đưa ra quyết định gây sát thương lớn:
“Không được, các em đều là học sinh giỏi, tôi phải ngăn chặn chuyện này càng sớm càng tốt. Ngày mai sau khi về trường, lập tức gọi phụ huynh đến gặp tôi.”
Thế mà bị mời phụ huynh rồi.
Mười một năm học, Ninh Khả Ngọc chưa bao giờ bị mời phụ huynh.
Đây là lần đầu tiên!
Ninh Khả Ngọc mếu miệng, nhăn nhó mặt mày, chân không ngừng đạp lên giường.
Cô làm sao dám mở mồm thông báo cho bố mẹ đây!?
Bảo rằng họ sắp có con rể...
Hay sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ran-hom-nay-co-vi-ngot/2728479/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.