🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi phát hiện quần áo của mình bị vứt tán loạn trong nhà vệ sinh.



Mà quần áo của Phó Trinh thì lại được treo ngay ngắn, gọn gàng ở trên giá áo trước cửa.



Cảnh tượng phía trước làm tôi đ/au mắt, tôi thở hắt ra một hơi, âm thầm thay quần áo, rời khỏi khách sạn.



Tiểu Thu gọi điện thoại tới, lời nói ngập ngừng không lưu loát, “Đường Gia, bọn họ đòi 50 vạn”.



Sắc trời âm u, lất phất mưa phùn, không nhìn thấy mặt trời.



Vì để trị bệ/nh cho tôi, Tiểu Thu dù đã liều mạ/ng nhưng cũng chẳng còn để dành lại được bao nhiêu tiền, mà tiền tôi tích góp được cũng ít đến đáng thương.



“Bọn họ nói, nếu không đưa thì sẽ bó/c tr/ần và công khai chuyện của cậu ra ngoài. Họ cũng sẽ không nói cho cậu biết di vật và tro cốt của dì đang ở đâu.”



“Mình sẽ thử cố gắng ứng trước một phần tiền lương, rồi hỏi mượn thêm một ít, chắc đến tháng sau là có thể gom đủ tiền.”



“Được.”



Sau vài hồi lưỡng lự, tôi ấn một dãy số.



Qua một hồi đầu bên kia mới bắt máy.



“Cô Đường, có chuyện gì sao?”



Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bác sĩ Giang, rất xin lỗi vì đã quấy rầy anh, tôi…”



Hình như bên chỗ Giang Ngôn Châu đang rất bận.



Sau một khoảng thời gian có tiếng ồn ào, cuối cùng anh ấy cũng đến một nơi yên tĩnh, kiên nhẫn hỏi: “Gặp phải khó khăn gì sao?”



Tôi hít sâu một hơi, “Anh có thể cho tôi mượn 40 vạn được không?”

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung/2889244/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.