Trận sốt cao này tới như vũ bão.
Ý thức của tôi trở nên trì độn, toàn thân đ/au muốn ch/ết, cuộn tròn trong chăn sốt mãi không thôi.
Gió Bắc ngoài cửa sổ thì không ngừng gào thét. Trong mơ hồ, tôi mơ về năm đó.
Tôi nằm trên lưng Phó Trinh, hỏi: “Phó Trinh, nếu em ch/ết thì phải làm sao?”
Anh ấy cõng tôi vững vàng bước về phía trước, nhẹ giọng dỗ dành tôi: “Đừng nói linh tinh, chỉ là phát sốt thôi mà, ti/êm xong là sẽ ổn thôi.”
“Này, sinh hoạt phí của anh có đủ dùng không? Tiêm đắt lắm đấy.”
“Không sao đâu.”
“Sao mà không sao được chứ? Anh đã làm bao nhiêu việc thế hả?”
Phó Trinh không đáp lời tôi, anh đặt tôi ở chỗ y tá, ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi nghiêm túc nói:
“Chỉ cần em bình an vô sự thì anh thế nào cũng được.”
Tôi run rẩy, co ro trong chiếc áo ngoài dày cộp, tâm trạng xoắn xuýt nói: “Đợi khi nào bố mẹ em không cãi nhau nữa thì em sẽ xin sinh hoạt phí từ họ rồi trả tiền cho anh.”
Phó Trinh xoa đầu tôi, ánh mắt dịu dàng, “Tin tưởng anh, về sau chúng ta sẽ có tiền thôi.”
Nhưng tôi không hề bình an như anh đã từng hy vọng.
Vào buổi tối hôm Phó Trinh đi tỉnh khác tham gia thi đấu, khi tôi về nhà, đẩy cửa phòng ngủ của bố mẹ ra.
Bố tôi đang ôm một người phụ nữ khác trong lòng.
Cuộc đời tươi đẹp, sáng sủa của tôi từ đó bắt đầu s/ụp đ/ổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung/2889243/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.