(Từ góc nhìn của Phó Trinh)
Kể từ ngày hôm đó, sau khi trở về từ công ty thì Phó Trinh không nói chuyện nữa.
Cửa chớp bị đóng lại ba ngày, ánh sáng không lọt được vào bên trong khiến căn phòng trở nên tối tăm.
Trên màn hình điện thoại hiển thị toàn là các cuộc gọi nhỡ.
Anh không nhấp vào đó.
Thời gian dường như ấn nút tạm ngừng đối với anh.
Phó Trinh ngồi ở đó, gục đầu xuống, không còn sức sống.
Anh vẫn còn nhớ giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông đó lúc đưa Đường Gia đi.
Anh ta nói, “Tất cả chúng tôi đều mong cô ấy được sống. Anh Phó không hổ là người có thủ đoạn sắc bén, chẳng tốn chút sức lực nào mà đã khiến toàn bộ công sức của chúng tôi đổ sông đổ bể.”
Tiểu Thu bị bảo vệ cản lại ở bên ngoài, gào lên mắng anh, “Phó Trinh, anh có biết cậu ấy không uống thu/ốc thì sẽ phát bệ/nh không? Anh nhốt cậu ấy lại thì có khác gì kẻ gi/ết người đâu chứ!”
Chứng tr/ầm cả/m.
Bệ/nh viện tâ/m th/ần.
Những danh từ này giống như vô số gai nhọn, trắng trợn cuộn thành quả bóng đầy gai trong suy nghĩ, kéo lấy các dây th/ần ki/nh của anh một cách mạnh mẽ.
Trương Hoành gõ cửa, cuối cùng cũng mở ra được một khe hở, đứng ở cửa, “Anh, anh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tại sao?”
Giọng nói của Phó Trinh khàn khàn, nỗi đ/au âm ỉ trong tim khiến anh cảm thấy đa/u đớ/n đến tột cùng.
Trương Hoành trầm mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung/2889235/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.