🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi nhanh chóng mặc quần áo vào, đợi Giang Ngôn Châu mặc áo khoác, sau đó anh nắm tay tôi đi xuống lầu.



Ở đây cứ vài bước là lại có một cánh cổng.



Chỉ có anh ấy mới có thể dẫn tôi ra ngoài.



Dưới màn đêm, tuyết rơi dày đặc, mũ của tôi rất nhanh đã biến thành màu trắng.



Giang Ngôn Châu đưa cho tôi một cái xẻng, “Lượng sức mà làm.”



“Được!”



Điều kỳ lạ là không khí lạnh lại khiến tâm trạng tôi rất tốt, tôi cầm xẻng đi vòng quanh đài phun nước bị đóng băng.



Lúc quay người, đột nhiên tôi nhìn thấy Phó Trinh đứng ở cách đó không xa, mắt anh đỏ ngầu đầy tơ m/áu và dưới cằm thì râu mọc lún phún. Anh cứ đứng đó nhìn tôi.



“Phó Trinh?”



Giọng tôi rất nhẹ, có chút kinh ngạc.



Phó Trinh mấp máy khóe môi, “Gia Gia, anh sai rồi."



Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ hỏi anh một cách đầy kiêu ngạo và ngang ngược rằng: “Anh sai ở đâu?”



Bây giờ thì tôi chỉ ôm xẻng xúc tuyết, cúi thấp đầu có chút lúng túng, “Không sao.”



Tôi đã trải qua quá nhiều kh/ổ đ/au, những góc cạnh sắc sảo của tôi cũng đã bị mài mòn hết rồi.



Gió và tuyết gào thét trong đêm tối.



Phó Trinh từ từ bước lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, giọng đầy chua chát: “Sao mà không sao được chứ? Gia Gia, cầu xin em nói với anh gì đó đi, được không?”



Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Chúc chúng ta sang năm mới dồi dào sức khỏe.”

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung/2889230/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trùng Phùng
Chương 11
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.