Diệp An Nhiên sững sờ nhìn Vưu Tiếu, sau đó nhìn lại thứ mà cô đang cầm trên tay, Vưu Tiếu đi làm chưa được bao lâu, hơn nữa còn phải sống với ba mẹ, mười vạn tệ này có lẽ là tất cả tài sản của cô ấy, nhưng bây giờ lại đưa hết cho nàng dùng.
Hốc mắt nàng nóng lên, kêu một tiếng "Vưu Tiếu" sau lại vẫn nói không nên lời, nàng biết mình nên từ chối, dù sao cũng nhiều tiền như vậy, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trả. Nhưng nàng lại không thể từ chối, con gái nàng vẫn còn đang ở trong phòng bệnh.
Vưu Tiếu cường ngạnh nhét thẻ vào tay nàng: "Bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi, nói thế nào thì Dao Dao cũng là con gái nuôi của tôi, huống hồ tôi ở nhà của ba mẹ tôi, cũng không vội phải kết hôn, căn bản không dùng đến nhiều tiền như vậy."
Buổi tối, Diệp An Nhiên vốn định tạm chấp nhận ngồi cả đêm ở cửa phòng bệnh, có thể trông con gái, hơn nữa nàng cũng không còn nơi nào để đi, lúc đi gửi tiết kiệm thì có bao nhiêu tiền nàng đều bỏ hết vào túi rồi.
Nhưng Vưu Tiếu kiên quyết không đồng ý: "Cơ thể vẫn là quan trọng nhất, đừng chờ tới khi đứa nhỏ còn chưa tỉnh thì cô đã ngã quỵ rồi, đến lúc đó lại phải dùng đến tiền."
Câu nói phía sau như đánh trúng lòng nàng, tối hôm đó nàng ở lại nhà của Vưu Tiếu, có lẽ vì quá mệt mỏi nên ngày hôm sau khi đã hơn 9 giờ, Vưu Tiếu đã đi làm rồi nhưng vẫn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-phung-gl/1053439/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.