Lúc này Bùi Ân đang thất thần, Thời Âm thấy cậu mãi không trả lời câu hỏi của mình, cho rằng cậu vẫn còn vô cùng đau đớn, một thời luống cuống suýt chút nữa lại rơi nước mắt _ Nhưng cũng may vẫn còn nhớ bình thường mẹ đã dạy ở bên ngoài không thể tùy tiện khóc, gây phiền toái cho người khác, mạnh mẽ hít mũi kiềm chế nước mắt, sau khi suy nghĩ một chút cúi đầu, sờ soạng túi tiền một lúc, cuối cùng lấy ra hai viên kẹo, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, nhưng mà vẫn dứt khoát đưa tới cho Bùi Ân ở bên cạnh:
"Anh ăn kẹo."
Mỗi lần cô chỉ cần được ăn kẹo, tâm trạng sẽ trở lên vui vẻ, sẽ không còn đau nữa.
Bùi Ân hồi phục tinh thần, lập tức nhìn thấy trong lòng bàn tay của bánh bao nếp giơ ra có hai viên kẹo, mắt long lanh nhìn cậu, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn hai viên kẹo _ Trong tay cô, chính là hai viên kẹo cậu cho cô trước khi ra ngoài. Cô bé luôn luôn yêu thích ăn đồ ngọt, chẳng qua nhà cô rất nghiêm khắc, hiếm khi được ăn như lần trước, cô đối với những viên kẹo thật khó khăn mới có đều coi như bảo bối, Bùi Ân đương nhiên là rõ ràng điều này, nhưng mà bây giờ cô là có thể chịu đưa kẹo cho hắn ăn, hơn nữa còn đưa cả hai viên cho hắn...
Cậu bé đột nhiên cảm giác được tim mình muốn mềm nhũn rồi, hơi do dự một lúc, dè dặt đưa tay xoa đỉnh đầu của bánh bao nếp _ Cô bé chớp chớp đôi mắt, lại duỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-nghich-tap/98067/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.