Editor: Huyền Tô (Tô Huyền Ann) Thân thể Bạch Hiểu Y cứng ngắc một lát, lúc này mới phục hồi tinhthần lại, cô theo bản năng giãy dụa ở trong lòng anh, anh thật giống như sớm đã liệu đến động tác của cô, cánh tay ôm cô dần dần buộc chặt. ”Tần Uyên, anh mau thả tôi ra, anh làm gì vậy?” Một năm qua hai người cũng không có bất kỳ liên lạc nào, lại liêntưởng đến trước khi anh rời đi, cô nói với anh những lời nói tuyệt tình, hơn nữa hôm nay lúc hai người gặp mặt, biểu hiện của anh lãnh đạm nhưvậy, cô cho rằng anh buông bỏ cô. Nhưng cô không thể tưởng được Tần Uyên lại đột nhiên ôm cô, hiện giờ làm cô không rõ đến cuối cùng anh đang suy nghĩ gì. Cánh tay Tần Uyên cứng rắn mạnh mẽ, sít sao khóa lại thân thể cô.Anh tựa cằm trên bờ vai cô, hơi thở hơi gấp gáp phả bên tai cô, trái tim sau lưng cô dường như đập rất nhanh. Bạch Hiểu Y bị phản ứng của anh làm cho hoảng sợ, lại thử giãy dụa,tuy nhiên không có cách nào tránh ra. Cô liền vội nói: “Tần Uyên... Anh mau thả tôi ra!” ”Y Nhi...” Anh đột nhiên nhẹ nhàng gọi cô một tiếng. Giọng nói của anh khàn khàn đè nén, giống như dã thú bị thương nặng, lại giống như chuyển biến liên tục, là chỗ sâu nhất trong trí nhớ đanggọi. Tim Bạch Hiểu Y thắt chặt, khí lực đề phòng toàn thân cũng trầm tĩnh lại. ”Anh biết anh là đồ tồi, em rõ ràng nhẫn tâm với anh như vậy, anhvẫn khống chế không nổi nghĩ tới em. Anh cho rằng thời gian sẽ làm anhquên mất nỗi đau em trao cho anh, cũng làm anh quên được em. Nhưng anhphát hiện, mọi việc cũng không dễ dàng, anh không thể khống chế mình trở về tìm em, cho dù anh làm bộ như không sao cả nhưng vẫn khống chế không nổi mình nghĩ muốn tới gần em.” Giọng nói anh rất nhẹ, hết sức nhu hòa, lại xen lẫn một chút thanhâm rung động. Nghe lời nói của anh, động tác cô chuẩn bị kéo tay anh racũng dừng một chút, hồi lâu sau cô bất đắc dĩ thở dài, “Tần Uyên, lầntrước lúc ở phố cổ Phong Kiều tôi đã nói là...” Cô còn chưa dứt lời, Tần Uyên lại đột nhiên cắt ngang, “Em còn nhớ em nợ anh một ân tình không?” Toàn thân Bạch Hiểu Y cứng đờ, nghĩ tới việc lần trước ở phố cổPhong Kiều, Tần Uyên giúp cô hạ sốt. Theo lý mà nói, đúng là cô nợ anhmột lần. ”Em còn nhớ Thụy An không?” Bạch Hiểu Y vốn đang nghĩ ngợi nếu như Tần Uyên đòi lại ân tình, cô nên làm sao bây giờ, lại không nghĩ anh lại hỏi câu này. ”Còn nhớ, sao vậy?” Thụy An là con chó nhỏ ngày trước Tần Uyên nuôi. Năm cô tám tuổisang đó chơi, không cẩn thận ngã xuống hồ bơi, là Thụy An cứu cô, nhưngThụy An vì cứu cô mà chết đuối. ”Năm em tám tuổi, em ngã xuống hồ bơi là Thụy An cứu em, việc này em sẽ không quên chứ?” Chuyện này liên tục khắc sâu trong đầu cô. Sau khi Thụy An vì cứu cô mà chết, cô còn khổ sở rất lâu, cũng bởi vì chuyện này mà cô vẫn luônsợ nước. ”Sẽ không.” ”Tình nghĩa Thụy An cứu em, em nợ nhiều năm có phải nên trả lại rồi không?” “...” Bạch Hiểu Y không rõ ý tứ của anh, “Anh muốn nói gì?” ”Thụy An là con chó anh nuôi, anh là chủ nhân của nó. Nó vì cứu emmà chết, như vậy cái ân tình em thiếu nó cũng là thiếu anh.” Dừng mộtchút anh lại nói: “Em còn nhớ hay không, lúc nhỏ anh có một thói quen,phải ôm Thụy An mới có thể ngủ. Sau khi Thụy An mất, anh mất ngủ rấtlâu, về sau mới dần thích ứng. Nhưng gần đây lại nhớ đến nó, mỗi lần nhớ nó lại không thể ngủ được, anh rất muốn ôm nó, nhưng nó đã không còn ởđây.” Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút, “Vậy tôi mua giúp anh một con chó nhé, giống như Thụy An, rồi anh lại ôm nó ngủ?” ”Làm sao có thể giống được, Thụy An là độc nhất vô nhị.” (*có một không hai) “... Vậy anh nghĩ xem tôi trả anh ân tình như thế nào?” Tần Uyên đột nhiên ghé sát đầu, môi gần như áp vào bên tai cô, giảm thấp thanh âm xuống, dịu dàng nói: “Anh ôm em ngủ.” Hơi thở ấm áp từ miệng anh phảng phất ở bên tai cô, giống như mộtsợi lông vũ nhẹ nhàng cào, tê tê ngứa ngứa, làm cô run rẩy một trận. Cô nghiêng đầu né tránh, “Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ!” Cô động đậythân thể, giọng nói nhiễm chút tức giận, “Anh bỏ tôi ra trước đã!” Tần Uyên lại không nói gì, trực tiếp ngồi xuống - bế cô lên, BạchHiểu Y bị hù dọa kinh hô một tiếng, lúc này vẻ mặt hoảng sợ nói: “ Anhlàm gì vậy Tần Uyên, mau thả tôi xuống!” Tần Uyên giống như đang ôm một cục bông, dễ dàng ôm cô vào phòng, lại không để ý cô giãy giụa, đặt cô lên trên giường. Bạch Hiểu Y bị một chút động tác của anh hù dọa, đợi đến khi anh đặt cô ở trên giường, cô lại không chút nghĩ ngợi liền né ra. Trước khi cô kịp né ra, Tần Uyên liền cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên thân thể cô, giam cô trên giường. Trong lòng Bạch Hiểu Y vang lên tiếng chuông báo động mãnh liệt, lập tức liền hết đấm lại đá anh: “Anh tránh ra! Anh muốn làm gì? Anh tránh ra cho tôi!” Cô giãy giụa thật sự lợi hại, hai tay Tần Uyên dứt khoát nắm bả vaicô, khó có người bá đạo ngang ngược như anh, vẫn còn dịu giọng trấn ancô, “Em nghe anh nói đã, chúng ta nói đạo lý!” Bạch Hiểu Y nghe nói như thế, ngược lại cũng tạm dừng giãy giụa, chỉ là hai người dựa vào gần như thế làm cô không thoải mái, cô theo bảnnăng rụt về sau mới nói: “Được, anh muốn nói đạo lý gì với tôi?” Sắc mặt Tần Uyên lạnh lùng nghiêm túc, hai tròng mắt sắc bén lộ rauy nghiêm, bộ dáng này giống như người giáo dục đứa nhỏ không hiểuchuyện. ”Anh hỏi em, em thiếu Thụy An một cái mạng có đúng không?” Bạch Hiểu Y gật gật đầu, “Đúng.” ”Thụy An là do anh nuôi lớn, cho nên em cũng thiếu anh đúng không?” Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút, “Đúng.” ”Anh không ngủ được, muốn ôm Thụy An ngủ, nhưng Thụy An bởi vì cứuem nên không có ở đây. Em xem có phải em nên hay thay thế Thụy An giúpanh ngủ ngon hay không?” “...” Bạch Hiểu Y bị anh quay vòng vòng, đầu mơ mơ hồ hồ, “Đúng làtôi nợ anh, nhưng không phải trả như vậy, hơn nữa tôi lại không phải làchó.” ”Anh cũng không coi em như vậy, anh chỉ muốn em thay Thụy An ôm anhngủ, anh cũng chỉ ôm em ngủ mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy?” Bạch Hiểu Y bị đôi mắt anh nhìn chằm chằm cực không tự nhiên, vộivàng dời ánh mắt, “Coi như ôm ngủ cũng không được! Nam nữ thụ thụ bấtthân đó anh biết không?” Bạch Hiểu Y nói xong lời này một hồi lâu không được đáp lời, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng thấy đôi mắt anh vốn sắc bén lại mang theo vài ý vị ranh mãnh, miệng hơi cong lên cười như không cuời. Không hiểu tại saoBạch Hiểu Y bị ánh mắt anh nhìn lại thấy bỡ ngỡ, lập tức cẩn thận hỏi:“Sao lại nhìn tôi như vậy? Ta nói sai gì rồi sao?” ”Nam nữ thụ thụ bất thân?” Tần Uyên ý tứ sâu xa nói mấy chữ này,“Anh còn nhớ có người mới vừa lên cấp 2 lúc ấy còn ngàn thỉnh cầu vạncầu để anh cởi quần cho cô ấy nhìn, hơn nữa...” Ánh mắt của anh quét một vòng qua ngực cô, “Còn đặc biệt không biết xấu hổ muốn anh sờ thử chỗấy, còn nói để anh cảm nhận một chút có phải chỗ kia của cô ấy khác củaanh hay không.” Bạch Hiểu Y vừa nghe lời nói này của anh, khuôn mặt trong nháy mắtđỏ như gan lợn. Chuyện này sao cô lại không nhớ được cơ chứ, đó là vừalên cấp 2, thầy sinh học nói nam và nữ khác nhau, cô liền đặc biệt hiếukỳ, chỗ kia của bạn nam đến cùng là hình dạng thế nào. Bạn nam mà côquen cũng chỉ có Tần Uyên, hơn nữa từ nhỏ cô đã lập chí muốn gả cho anh, nên cảm thấy nhìn chỗ kia không sao. Ngày đó sau khi tan học về nhàliền mặt dày mày dạn kéo anh vào phòng, khẩn cầu anh cởi quần cho cônhìn một chút, hơn nữa còn không biết xấu hổ bảo anh sờ ngực cô, để anhphán đoán giúp cô có phải ngực cô phát triển rồi hay không. Cô còn nhớlúc ấy lỗ tai Tần Uyên đỏ lên quở mắng cô một trận, vài ngày sau đềukhông để ý cô. Lúc ấy chỉ đơn giản là hiếu kỳ, huống chi từ nhỏ ngoài bố mẹ ra, côluôn coi Tần Uyên trở thành người thân thiết nhất, cho dù đời trước saukhi đã trưởng thành cũng không cảm thấy sao cả. Nhưng mà bây giờ, saukhi cô đã quyết định đoạn tuyệt lui tới với anh, nghe anh nhắc lại trước mặt mình, cô tất nhiên là mắc cỡ không tự nhiên, thật sự thống hận khiđó tại sao mình không biết xấu hổ như vậy. Tần Uyên nhìn khuôn mặt cô đỏ lên, kìm nén nửa ngày cũng không nóiđược một câu, trong mắt dần dần hiện lên vui vẻ, anh dứt khoát đứng cạnh cô, lại nắm bả vai cô ấn vào trong ngực anh, cả thân thể nhỏ nhắn củacô liền bị anh ôm vào ngực. Bạch Hiểu Y tự xấu hổ hồi tinh thần lại, vội vàng vươn tay muốn đẩyanh ra, Tần Uyên lại trực tiếp dùng đôi cánh tay dài, cứng như sắt sítsao ôm sau lưng cô. Còn để ngăn cô giãy dụa, duỗi một chân chèn giữa hai chân cô, Bạch Hiểu Y lập tức liền bị anh cố định đến gắt gao, khôngthể động đậy. Khuôn mặt Bạch Hiểu Y đỏ lên trừng mắt nhìn anh, cả giận nói: “Tần Uyên, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra!” Tần Uyên vững vàng cố định cô không nhúc nhích, lại ấn đầu cô vàotrong ngực mình, cằm đè trên đỉnh đầu cô, giọng điệu đương nhiên, “Đâylà em nợ anh!” Dưới tình huống này, Bạch Hiểu Y cũng thật sự cực kỳ bất đắc dĩ, ởđáy lòng cô, cô chưa từng nghĩ sẽ dây dưa mập mờ với Tần Uyên, hy vọngcuộc đời này cách xa anh, vĩnh viễn không gặp lại mới tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác lời anh nói cũng có vài phần đạo lý, cô thật sự nợ anh ân tình. Suy nghĩ hồi lâu cô rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ thở dài, “Cũng chỉ một lần này thôi.” Anh ngược lại cũng sảng khoái đáp, “Được.” Ôm ngủ thì ôm ngủ, dù sao chỉ một đêm này, cô cũng sẽ không thiếumột miếng thịt. Bạch Hiểu Y nghĩ xong liền nhắm mắt lại, chỉ hy vọng một đêm sớm trôi qua, anh đừng làm ra thêm chuyện gì nữa. Đang lúc cô nhắm mắt lại muốn mình ngủ thật nhanh, Tần Uyên lại độtnhiên nắm tay cô, toàn thân Bạch Hiểu Y bị đâm một cái, đột nhiên mở mắt nhìn anh, “Anh lại muốn làm gì nữa?” Tần Uyên lại nắm hai tay cô, lông mày nhíu chặt, “Tại sao trời nóng như vậy mà tay em lại lạnh thế?” ”Trời sinh.” Bạch Hiểu Y bỏ lại này câu liền muốn rút tay khỏi tayanh, không ngờ khí lực anh lớn như vậy, cô căn bản không rút ra được. Cô lập tức vừa vội vừa giận, “Buồn ngủ thì ngủ đi, anh làm cái gì vậy?” Tần Uyên lại không đáp, mà trực tiếp nắm hai tay cô bỏ vào trong áoanh, lại dán chúng lên lồng ngực, lúc này mới vẻ mặt đương nhiên đáp:“Anh giúp em sưởi ấm.” Hai tay Bạch Hiểu Y vừa chạm vào thân thể cứng rắn của anh, chỉ cảmthấy lòng bàn tay bị phỏng một cái, cô gần như không chút nghĩ ngợi liền muốn kéo tay về. Tần Uyên lại sít sao đè chặt tay cô, ánh mắt đônglạnh, sắc mặt nghiêm túc, “Chớ lộn xộn, em nhích tới nhích lui như vậy,ma sát làm anh không chịu được.” ”Anh...” Bạch Hiểu Y cắn môi, “Sao anh lại vô sỉ như vậy?!” ”Vô sỉ?” Tần Uyên hừ hừ, “Muốn so vô sỉ, anh sao có thể sánh bằng em được, anh còn có rất nhiều tư liệu vô sỉ em dùng với anh đấy, có muốnnghe từng cái không?” Bạch Hiểu Y đỏ mặt, vội vàng phẫn hận nói: “Câm miệng!” Tần Uyên nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý, “Vậy thì em chớ lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ đi.” Bạch Hiểu Y cũng thật sự lo lắng anh sẽ nói ra việc trước kia làm cô mất mặt, trước kia cô thích Tần Uyên như vậy, vừa nhìn thấy anh liềnhận không thể dính cả người trên người anh không buông ra. Từ nhỏ làmkhông biết bao nhiêu chuyện vô sỉ đối với anh, cho nên cô cũng không dám lộn xộn nữa, dứt khoát nghe theo anh. Nhưng mà, tay cô áp vào lồng ngực của anh cũng thật sự làm toàn thân không được tự nhiên, cứ như vậy dán vào anh, cảm giác rắn chắc căng min kia rõ ràng như thế, nhiệt độ nóng rực trên người anh cũng truyền từngón tay tới trên người cô. Trái tim trong lồng ngực kia giống như đangđập từng nhịp trong bàn tay cô, mỗi nhịp đập cũng có thể làm tim cô runtheo. Kết hôn với anh năm năm, hình dáng từng tấc thịt trên người anh, mỗi một chỗ cô đều biết rõ, hơn nữa giờ phút này hai người dựa vào gần nhưthế, gần tới mức không cần nhìn cô cũng có thể cảm giác được hầu kết anh nhúc nhích. Hơi thở ôn nhu trên người anh phả vào mặt cô, mùi hươngquen thuộc như vậy, làm từng kỳ ức cô đã niêm phong vào kho lại ùa về. Kỳ thật Tần Uyên cũng có thời điểm ôn nhu với cô, đó chính là ở trên giường, ở trên giường lúc nào anh cũng kiên nhẫn hơn bao giờ hết. Anhsẽ không mạnh mẽ đâm tới chỉ vì muốn phát tiết, anh sẽ từ từ lôi cuốncô, mỗi một lần cũng có thể làm cho cô thể nghiệm loại cảm giác làmngười ta hít thở không thông. Hơn nữa ở phút cuối cùng anh cũng sẽ ôm cô thật chặt, lộ ra giọng nói khàn khàn gợi cảm thân thiết gọi bên tai cô“Vợ ơi“. Bạch Hiểu Y nghĩ tới những chuyện này, trên mặt rất nhanh liền đỏửng, tiếp theo sắc mặt dần lan rộng, cho đến khi quay đầu mặt đã đỏ gắt. Tần Uyên nhìn qua bộ dáng này của cô, ánh mắt sâu thêm vài phần,lông mày nhíu lại, “Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Sao mặt lại đỏthành thế này?” Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần lại, lập tức oán hận chính mình thếnhưng nghĩ tới những chuyện này. Cô vội vàng cúi đầu xuống đi thử chegiấu dáng vẻ khác thường của mình, lại nghe tiếng cười đầy hàm ý của Tần Uyên truyền từ đỉnh đầu xuống, “Giấu đầu lòi đuôi.” Bạch Hiểu Y vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trong lúc nhất thời lại không biết phản bác anh ra sao. Tần Uyên lại đột nhiên co người lại, ánh mắt lợi hại kia cùng cô hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc hỏi cô, “Em vừa nghĩ gìvậy?” Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái, “Không nghĩ gì hết! Anh lại ăn nói lung tung nữa, tôi sẽ trực tiếp đi về đấy.” Tần Uyên thỏa hiệp thở dài, “Được rồi được rồi, ngủ ngon.” Cánh tayôm cô lại chặt thêm chút, dường như sợ cô sẽ chạy trốn mất trong lúc anh không chú ý. Hai người không nói gì thêm, Bạch Hiểu Y cũng mệt mỏi, vô thức ngủ thiếp đi. Chỉ là đêm nay Bạch Hiểu Y lại mơ thấy ác mộng. Cô mơ đến ngày đó, Khương Nghiên Kỳ chạy đến chỗ cô làm việc, vẻ mặt đắc ý nói với cô: “Chị cho rằng Tần Uyên yêu chị sao? Chị đừng nằm mơ! Anh ấy căn bản không yêu chị, nếu nói anh ấy yêu chị, tại sao lúc nàocũng hờ hững với chị?! Nếu anh ấy yêu chị cũng sẽ không để chị mỗi ngàyđều ở nhà một mình! Còn nữa... Chịô cho rằng đuổi tôi ra khỏi nhà thìchị sẽ thắng sao? Sai rồi! Có lẽ chị không biết Tần Uyên lén cho tôi ởtại một căn nhà của anh ấy đúng không?! Ngay ở Hoành Thái Uyển! Chị cũng biết chỗ kia không xa công ty của anh ấy mà! Hơn nữa mỗi lần tan tầmanh ấy cũng đến chỗ tôi ngồi một chút đấy! Chị đều không biết phảikhông?” Nghe những lời này, Bạch Hiểu Y giống như bị sét đánh, sững sờ, ngẩn người rất lâu mới phục hồi tinh thần lại. Cô cũng không để ý KhươngNghiên Kỳ lải nhải, còn chưa tới giờ tan sở liền chạy đi,cô lái xe cựcnhanh đến công ty của Tần Uyên, không để ý tất cả những ai ngăn trở,trực tiếp xông vào trong phòng làm việc của anh. ”Anh nói đi, có phải anh cho Khương Nghiên Kỳ ở căn phòng tại Hoành Thái Uyển hay không?” Tần Uyên từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn cô mộtcái. Đã qua một thời gian hai chưa gặp mặt, thấy cô xuất hiện tại nơinày, anh cũng không thắc mắc, chỉ dứt khoát quăng ra một chữ, “Phải.” Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy trái tim giống như bị hung hăng đâm mộtcái, đặc biệt là nhìn qua vẻ mặt không cho là đúng của anh, cô đau đếnlui về phía sau một bước, hít sâu vài lần mới lấy lại sức, “Tại sao vậychứ? Tại sao lại làm thế? Anh biết rõ cô ta có ý với anh, tại sao anhlại giúp cô ta? Anh cũng biết em ghét cô ta đến nhường nào mà!” Tần Uyên mệt mỏi vuốt trán, “Bạch Hiểu Y, tôi không muốn bởi vì loại chuyện lông gà vỏ tỏi (* chuyện nhỏ nhặt) này mà gây gổ với em. Em về trước đi, hiện tại tôi đang bề bộn nhiều việc, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi hãy nói.” ”Chuyện lông gà vỏ tỏi? Anh cảm thấy đây là chuyện lông gà vỏ tỏi?Tần Uyên, anh nói thật cho em biết, anh ở cùng cô ta sao? Nếu không saoanh lại tốt bụng cho cô ta ở lại? Tại sao lại có kiên nhẫn mỗi ngày đềutới chỗ cô ta ngồi?” Tần Uyên nhắm mắt lại, lúc mở mắt, trong cặp mắt kia đã nhiễm lên sự giận dữ, “Em đang nghĩ lung tung cái gì vậy?! Tôi giúp cô ấy chẳng quacũng là vì cô ấy là em họ em, không muốn ông bà em làm ồn lên! Khônghơn!” Bạch Hiểu Y cũng ý thức được mình quá mức kích động, vội vàng điềuchỉnh hô hấp bình phục lại, “Được, là em sai, em nghĩ oan cho anh, emkhông nên ghi ngờ anh, hôm nay annh về nhà được không? Em sẽ làm món ănanh thích nhất, đã lâu rồi anh chưa về nhà, em rất nhớ anh.” Tần Uyên lại trực tiếp đóng máy tính lại, vừa đứng dậy vừa nói: “Dạo này anh đang bận muốn chết, không có thời gian trở về, chờ anh hết bậnthì sẽ trở về, anh phải đi họp, em về nhà trước đi, đừng náo loạn nữa!” Nói xong lời này liền trực tiếp cầm máy tính đi ra cửa, Bạch Hiểu Y không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng chạy tới sau lưng ôm anh, “Uyên ca, đừng giận em, em biết em sai rồi, em không nên nghi ngờ anh. Vậy chờsau khi em làm món ăn xong, mang tới công ty ăn cùng anh có được không?Chúng ta đã lâu rồi không ăn cơm chung.” Tần Uyên lại lạnh lùng kéo tay cô ra, tức giận nói: “Bạch Hiểu Y,cuối cùng thì em muốn tùy hứng tới bao giờ đây? Tôi bảo em về nhà emnghe không?” Khuôn mặt anh trầm xuống, trong mắt tràn đầy tức giận, ánh mắt nhìncô không có nửa điểm thương tiếc, dường như cô không phải vợ anh, mà làmột phiền toái cứ bám dính lấy anh, làm anh không thoát khỏi! Anh lạnh lùng làm cô đau lòng đến mức không thể nhúc nhích, cô háhốc mồm, phát hiện mình thế nhưng một câu đều nói không nên lời. Mà TầnUyên cũng không nhiều lời với cô, lạnh lùng xoay người rời đi, bảo thưký vào uyển chuyển mời cô rời đi. Bạch Hiểu Y không thể nào hình dung lúc này mình tuyệt vọng nhườngnào, cô có thể vì anh mà không để ý việc anh cho Khương Nghiên Kỳ ở lại, thậm chí cũng không hỏi tại sao anh lại lén lui tới với Khương NghiênKỳ sau lưng cô.Cái gì cô cũng không để ý, cô chỉ muốn anh nhìn cô mộtlần, cô đã khổ sở cầu khẩn thành dạng này, tại sao anh vẫn đối xử với cô lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không thấy cô khóc, hoàn toàn không thấycô đau khổ, cứ tuyệt tình trực tiếp rời đi như vậy, vì sao? Bạch Hiểu Y chỉ cảm giác mình ngã vào một hầm băng, nước lạnh nhưbăng thẩm thấu qua da thịt, như những cây kim sắc nhọn đâm vào toàn thân cô. Cô muốn giãy dụa thoát khỏi đây, nhưng thân thể lại như bị phong ấn không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho sự tuyệt vọng ùn ùn kéo tớibao phủ toàn bộ. Bạch Hiểu Y tỉnh lại từ cơn ác mộng, toàn thân đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cô phát hiện lúc này mình lại nằm ở một lồng ngực ấm áp, mà giọngnói Tần Uyên trầm thấp ôn nhu vừa vặn từ đỉnh đầu truyền xuống, “Đượcrồi, không phải sợ, anh ở đây, anh ở cạnh em, đừng sợ!” Giống như bị sét đánh một cái, Bạch Hiểu Y đột nhiên tỉnh hồn lại,cô dường như đẩy người trước mắt ra theo bản năng, không chờ anh phảnứng kịp đã nhảy xuống giường, kéo giãn khoảng cách với anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Tần Uyên bị sự thay đổi bất thình lình của cô làm ngẩn người, ánhmắt cô nhìn anh như oán hận, trong lòng Tần Uyên căng thẳng, vội vàngtiến lên một bước. Nhưng mà còn chưa tới trước mặt cô lại thấy cô tứcgiận nói: “Đừng tới đây!” Bước chân Tần Uyên khựng lại, ánh mắt luống cuống nhìn cô, “Sao vậy?” Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, cô đột nhiên cảm thấy mình quả thực rất buồn cười, cô vừa suýt mềm lòng với anh,vì anh sưởi ấm tay cho cô khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp. Không chỉ vậy, cô còn không đề phòng mà ngủ thiếp đi trong ngực anh. Nếu như không phải cơn ác mộng này lôi cô trở lại thực tế đáng sợ,có phải cô lại muốn quỳ rạp dưới ống quần Tần Uyên lần nữa, lại bị anhngược đến thảm thương hay không? Ánh mắt anh dịu dàng một chút mày đã cảm động, mày đã quên anh tatừng đối xử với mày như thế nào ư? Đã quên anh ta tự tay đẩy mày rơi vào hầm băng lạnh lẽo vô tận sao? Đã quên anh ta ngày ngày lạnh nhạt màynhư thế nào? Đã quên mày đã đau khổ vùng vẫy thế nào sao? (tự chất vấn nên để “mày” nhé) Hiện giờ thế nhưng mày lại mềm lòng với anh ấy, sao mày có thể bỉ ổi đến nước này chứ? Đúng rồi, vừa nãy chẳng qua chỉ là cơn ác mộng của mày, mày đã tỉnhlại khỏi cơn ác mộng, tuyệt đối không được lại dính vào cơn ác mộng đónữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]