Phàn Ngọc Hương chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, tuy rằng người thú tộc thực hi hữu, nhưng lại không thể bán, cho dù có thể bán, Phàn Ngọc Hương cũng không làm loại chuyện buôn bán nô lệ thiếu đạo đức đó, vả lại, nàng cũng không dám, cho dù ở bên ngoài tự do, Phàn lão thái quân vẫn phái người nhìn chằm chằm, nàng phạm vào chuyện gì làm nhục thanh danh Phàn gia, sẽ chờ bị long trượng của Phàn lão thái quân hầu hạ.
Cho nên đối với người thú tộc, Phàn Ngọc Hương cũng chỉ có thể nuôi không, nhưng lại không chỉ nuôi, mà còn phải dạy cho bọn họ tất cả các kỹ năng sống.
Đây là chuyện phí nhiều tiền nhất nha! Nếu không vì Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương căn bản sẽ không có khả năng làm loại chuyện nà, cho nên mỗi khi Phàn Ngọc Hương nhìn Nhậm Thương Diêu sẽ kiêu ngạo nâng lên cái cằm nhỏ nhắn, ánh mắt kia chính là xem, xem ta
đối với chàng thật tốt.
Nhậm Thương Diêu sao lại không rõ ẩn ý của nàng, nàng đối tốt với y như vậy, ngay cả tộc nhân của y cũng nuôi luôn, nếu y dám bất trung với nàng, không tốt với nàng, lén hoa tâm thử xem!
Nếu nam nhân có lòng tự trọng cao sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng mà cho tới bây giờ Nhậm Thương Diêu không có để ý tự tôn mấy điều nhàm chán này, tất cả của y vốn là Phàn Ngọc Hương cho, không có nàng, sẽ không có y hôm nay.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Phàn Ngọc Hương, y chỉ cảm thấy đáng yêu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-can-nguoc/1509582/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.