Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ đá lặng lẽ rơi vào phòng, loáng thoáng chiếu vào hai bóng dáng đang dây dưa.
Phàn Ngọc Hương bị đặt trên tường, miệng bị cắn hung hăng, đầu lưỡi thô lỗ trơn trượt mở môi của nàng, xâm nhập trong miệng nàng, nàng tức giận đến muốn đánh người, nhưng hai tay bị đặt ở trên tường, chân cũng bị khóa, thân hình cao lớn áp bách nàng, ngực kề sát ngực nàng, nàng có thể nghe được tiếng tim đập mạnh như nhau của hai người.
Hai đôi mắt ở trong u ám nhìn chằm chằm lẫn nhau, phẫn nộ thổi quét lý trí Phàn Ngọc Hương, nàng lập tức mở miệng, cắn mạnh cái lưỡi xâm nhập.
Nhậm Thương Diêu nhíu mày, vẫn không lùi bước, đầu lưỡi bị cắn nát liếm vòm miệng, mùi máu tanh nồng đậm tản ra trong miệng lưỡi hai người, mà y ngang ngược mút lưỡi của nàng, giống như muốn nuốt nàng vậy, cướp lấy hô hấp của nàng.
Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, mùi máu tanh trong miệng làm cho động tác giãy dụa dừng lại, nàng biết mình cắn rất ác, chỉ kém không cắn đứt đầu lưỡi của y, nhưng mà y vẫn không rời đi, cố chấp ngậm lưỡi của nàng.
Y không đau sao...... Phàn Ngọc Hương kinh ngạc nhìn Nhậm Thương Diêu, mắt vàng từ đầu đến cuối đều khóa lấy nàng, như tuyên cáo sẽ không buông nàng, mà tiếng tim đập của y trong bóng đêm kịch liệt như vậy, giống như đang lặp lại kể ra --
Phàn Ngọc Hương, ta thích nàng.
Phàn Ngọc Hương không biết làm sao, nàng hoảng, rối loạn, sau đó ánh mắt của nàng đột nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-can-nguoc/1509581/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.