Tạ Phi Thiên nhảy một cái vào trong sông lớn, cảm giác như cá gặp nước tự nhiên mà sinh ra, tuy rằng hai tay bị trói ở phía sau lưng không thể động đậy, thế nhưng hắn hai chân giẫm một cái, vẫn như cũ tốc độ kinh người hướng đáy sông phóng đi. Thân thể như một con cá lanh lợi uốn éo tiến vào bên trong xe, cuối cùng trên ghế ngồi nhìn thấy cái túi xách phụ nữ, Tạ Phi Thiên mừng rỡ, muốn đưa tay ra lấy, hơi dùng sức, nhưng truyền tới là một trận đau đớn, lúc này mới nhớ sựt hai tay của mình đang bị còng. Trong lòng cười khổ một cái, lại chuyển động thân thể, dùng chân đá lên dây túi, vẩy một cái, sau đó đưa đầu chui vào dây túi, cái túi xách kia liền treo trên cổ hắn. Nghĩ đến lúc nảy Thượng Quan Đồng nói câu kia: "Chậm nữa sẽ mất mạng đấy." Tạ Phi Thiên không còn dám chậm trễ tý nào, chui ra khỏi xe, nhanh chóng hướng lên mặt nước bơi. Mới vừa lên tới một nữa đường, liền thấy Thượng Quan Đồng đang bơi hướng tới hắn. Nón cảnh sát đã bị nước trôi đi, tóc ngắn tung bay ở bên trong nước, cứ như một vũ công xòe từng đường vũ đạo tinh tế. Bộ đồ cảnh sát trên người nàng ướt nhẹp, dán thật chặt vào thân thể nàng, lộ ra từng đường cong vóc dáng hoàn mỹ. Tạ Phi Thiên nhìn về phía nàng chớp mắt vài cái, lắc lắc cái cổ, hướng về nàng lắc lắc cái cổ để nàng thấy cái túi xách, ra hiệu cho nàng bơi trở lại. Nhưng Thượng Quan Đồng cũng không có quay đầu lại, trái lại càng dùng sức hướng về Tạ Phi Thiên bơi lại gần, trong tay quơ quơ một chiếc chìa khóa, xem ra là xuống mở còng tay cho hắn. Tạ Phi Thiên biến đổi khẩu hình miệng, nói cho nàng biết là hắn không sao, kêu nàng dành thời gian quay lại cứu giúp Cổ Tiểu Nguyệt, nhưng là giống như nàng hiểu sai ý, vòng tới phía sau hắn, bắt lấy tay, lục lọi mở ra còng tay cho hắn. Tạ Phi Thiên trong lòng gấp gáp, cũng sẽ không để ý nàng, hai chân dùng sức quảy một cái, Thượng Quan Đồng cảm thấy đột nhiên một lực lượng mạnh mẽ truyền đến, lôi kéo nàng hướng trên mặt nước mà đi. Nàng chưa từng nghĩ tới, một người ở trong nước có thể có tốc độ nhanh vậy, hiện tại nàng có chút đã hiểu, tại sao. Tạ Phi Thiên bị trói buộc hai tay liền dám nhảy vào trong nước, thì ra không phải hắn quên mất tay hắn bị trói, mà là hắn không để ý tới tay đang bị trói. "Ầm" Tạ Phi Thiên lao ra khỏi mặt nước, làm hai cái cảnh sát sợ hết hồn, nhìn kỹ, liền thấy Tạ Phi Thiên trên cổ đeo một cái túi xách, mà sau lưng chính là đội trưởng của mình Thượng Quan Đồng. "Thấy không? Đấy là đội trưởng chúng ta quá uy phong lẫm liệt? Liền người cùng túi đều lôi lên hết." Lão Vương hết sức tự hào nhìn bên người cảnh sát trẻ tuổi nói. "Nếu không nàng làm sao có thể làm đội trưởng chúng ta?" cảnh sát trẻ tuổi khuôn mặt cũng đầy vẻ khâm phục. "Keng, phục chế dị năng có tác dụng trong thời gian hạn định kết thúc, dị năng biến mất." Mới vừa ló mặt ra mặt nước Tạ Phi Thiên liền nghe hệ thống thanh âm máy móc. Móa nó, còn một chút xíu nữa thôi, hệ thống ngươi không có nhân tính a? Không để ta vào bờ một cái. Tạ Phi Thiên khóc không ra nước mắt. "Thượng Quan Đồng, ngươi nhanh cầm túi đi cứu Tiểu Nguyệt, ta bơi, không nổi nữa." Tạ Phi Thiên cảm giác được còng đã được tháo, hai tay rốt cục khôi phục tự do, thế nhưng sao khi phục chế dị năng toàn thân hắn đã đau nhứt rồi. Để cho cánh tay hắn đều bất động rồi, chỉ có thể nhờ Thượng Quan Đồng. Thượng Quan Đồng nhìn Tạ Phi Thiên một cái, nghĩ đến hắn đã cứu nhiều người như vậy từ sông lên, tuy rằng kỹ năng bơi vô cùng tốt, nhưng mà cũng phải mệt mỏi thoát lực chứ, vì lẽ đó cũng không chối từ, từ Tạ Phi Thiên trên cổ lấy xuống túi xách, nhanh chóng hướng về bên bờ bơi đi. Lên bờ, Thượng Quan Đồng cũng không có thời gian nghĩ tới quần áo mình bị nước dính chặc lộ ra phong cảnh hữu tình, một mạch chạy tới Cổ Tiểu Nguyệt bên người, mở ra túi xách, nghiên túi đổ ra tất cả trên mặt đất. Nhìn thấy trong túi rơi ra hộp thuốc nhỏ, Thượng Quan Đồng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhặt lên, vặn nắp ra, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc, đẩy miệng Cổ Tiểu Nguyệt ra, bỏ thuốc vào miệng nàng. Bỏ thuốc vào xong, Thượng Quan Đồng tiếp tục vuốt cổ ngực và lưng của Cổ Tiểu Nguyệt, Cổ Tiểu Nguyệt trong miệng khẽ hừ một tiếng, cuối cùng Thượng Quan Đồng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. "Ah, ngươi con nhỏ này, làm ta sợ muốn chết." Thượng Quan Đồng thở một cái dài buông lõng người. "Đội trưởng, không xong rồi, tên kia bị nước cuống trôi đi kìa." lão Vương đột nhiên hét lên. Cái gì chứ? Nhìn hắn kỹ năng bơi tốt như vậy, làm sao có thể bị nước cuống trôi đi? Thượng Quan Đồng kinh hãi, nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy về bờ sông. Phía xa xa, liền thấy Tạ Phi Thiên đúng là đang vô lực ở bên trong nước giẫy giụa, nhưng không bơi lại gần bờ, trái lại dần dần theo dòng nước cuống đi. "Ầm", Thượng Quan Đồng lại đâm đầu vào sông, nhanh chóng hướng về Tạ Phi Thiên bơi tới gần."cố gắm một chút, ta tới ngay." "Ngươi... Ngươi nhanh lên một chút." Tạ Phi Thiên cảm giác cả người mình càng ngày càng chìm xuống, toàn thân đau nhứt khiến hắn không thể động nữa, nhìn thấy Thượng Quan Đồng tới, đương nhiên là vui mừng khôn xiết. "Tiểu tử ngươi, vừa nãy rất uy mãnh mà, làm sao bây giờ liền mềm nhũn? Trai tráng thiếu niên như vậy không thể được nha?" Thượng Quan Đồng từ sau lưng nắm lấy Tạ Phi Thiên. Nói một câu để cho Tạ Phi Thiên in sâu trong đầu. Ảnh hưởng tới hắn, cho đến sau này khi "đẩy ngã" được Thượng Quan Đồng, mỗi lần ở trên người nàng đều ra sức, để cho nàng không cầu xin tha mạng liền không dừng lại đẩy đẩy. Đương nhiên đây là chuyện sau này khà khà. "Ta mệt mỏi bị mất sức rồi." Tạ Phi Thiên thả lỏng người, tùy ý để Thượng Quan Đồng dìu mình bơi vào bờ. Đem Tạ Phi Thiên quăng lên bờ, Thượng Quan Đồng cũng được lão vương chạy tới đỡ lên. "Không xong rồi, ta ngồi nghỉ ngơi một chút, mệt chết đi được, hai người các ngươi mau mau liên lạc lên trên, xem xem người chúng ta đã tới đâu rồi?" Lại liên lạc đến bệnh viện số một thành phố, chuẩn bị giúp Tiểu Nguyệt xem xét, đến bệnh viện mới biết chữa trị ra sao chứ." Một hơi phân phó cho thủ hạ xong, Thượng Quan Đồng ngã chỏng vó lên trời nằm ngã xuống bên bờ cỏ. Tạ Phi Thiên quay đầu lại, liền thấy quần áo Thượng Quan Đồng toàn bộ thấm ướt dán thật chặt ở trên người nàng, hai toà ngực cao vót mơ hồ ở trước mắt. "Phốc..." Tạ Phi Thiên đột nhiên lỡ miệng bật cười, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới hình dáng của diễn viên jav trên mạng bị đẩy ngã rất giống Thượng Quan Đồng bây giờ, không khỏi làm hắn cười gian. "Ngươi cười cái gì?" Thượng Quan Đồng xoay mặt hỏi. "Không, không cười cái gì cả? Chính là cảm giác còn sống thật là tốt, ai lại không muốn sống lâu cơ chứ hè hè!" Tạ Phi Thiên thuận miệng bịa chuyện nói thí, chuyện cười, nếu như nói ra sự thật không biết có bị ném lại vào sông không nữa. "Ô ô..." vang dội tiếng còi cảnh sát cấp tốc phi tới, rất nhanh, liền có mấy cái cảnh sát vọt tới chổ này. "Nơi này đến đây, đem hắn cũng đỡ vào xe của ta đi." Thượng Quan Đồng bò lên, chào hỏi, phân phó cho mấy viên cảnh sát. Tạ Phi Thiên cảm giác mình thật sự không còn sức lực đứng lên, cũng là rất vui vẻ để người cảnh sát kia đỡ mình đi tới xe. Xe của bệnh viện còn chưa tới, Thượng Quan Đồng để cho mấy cảnh sát cũng đem Cổ Tiểu Nguyệt nhấc lên xe, còn chính mình ngồi lái xe, nổ máy xe, xe cảnh sát gào thét hướng về trung tâm thành phố G chạy về. ủng hộ ta bằng cách ấn like!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]