Sáng sớm hôm sau, Trần Phong đưa Thái Tiểu Tịnh xuống núi.
Thái Tiểu Tịnh đi phía sau, đừng nói là tán dóc, bây giờ đánh rắm nhóc cũng không dám nữa.
Nhóc vốn tính sẽ chuồn đi một mình, không muốn gây phiền phức cho ai, nào ngờ vừa mới mới mở cổng ra thì đã bị bắt tại trận.
Trong núi sương mù lạnh lẽo dày đặc bao quanh.
Hoa cỏ cây cối ướt đẫm, đất cũng rất xốp, giẫm lên phía trên là chân dính đầy bùn.
Thái Tiểu Tịnh cúi xuống cài lại dây giày vải, mắt nhìn thấy sắp bị chú Trần bỏ rơi thì vội vàng đuổi theo.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy mà xuyên qua rừng sâu núi thẳm trong làn sương mù, đi tới dưới chân núi.
Ánh ban mai tựa như bùng nổ trong nháy mắt.
Trần Phong ngẩng đầu lên, trong con ngươi phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ lốm đốm. Hắn mím môi nghĩ thầm, không biết người ấy có thích ngắm mặt trời mọc hay không.
Thái Tiểu Tịnh cảm giác được trên người chú Trần bây giờ có một loại cảm xúc bi quan đau thương không nói ra được, nhóc cũng không muốn quấy rầy, nhưng bây giờ nhóc đang buồn tiểu, không nhịn thêm được nữa.
"Chú Trần, đến đây cháu tự đi được rồi ạ." Thái Tiểu Tịnh lấy dũng khí nói chuyện.
Trần Phong ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bên đồng ruộng có người đang đánh cá dưới mương, cũng có người cày bừa từ sáng sớm, hắn ngẩng đầu nhìn cô nhóc rồi xoay người đi lên núi.
Thái Tiểu Tịnh vội vã thuận lợi lau mồ hôi trên mặt, nhóc xắn tay áo lên lên chống nạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061692/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.