Góa phụ chết.
Lương Bạch Ngọc đốt đống rác trong gian nhà chính, để biển lửa chiếm đoạt lấy bà và căn nhà của bà. Lửa rất lớn, rất nhanh đã hun khói cho cả bầu trời.
Thôn dân đứng bên ngoài chửi Lương Bạch Ngọc gϊếŧ người phóng hỏa, Triệu Văn Kiêu đen mặt đứng ra giải thích, y nói lúc bọn họ tới thì người đã mất rồi. Lửa cũng không phải do đốt ra, mà do y quên dập tàn thuốc.
Bình thường Triệu Văn Kiêu cũng hay đem thuốc lá này nọ cho thôn dân, vả lại toàn là đồ tốt. Tích tiểu thành đại, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ cho y mặt mũi. Vì có sự bênh vực của Triệu Văn Kiêu nên đám người đại diện "chính nghĩa" đòi trừng phạt Lương Bạch Ngọc này mới chịu thôi.
Tuy là vậy nhưng dù sao cũng khó bịt mồm họ sau lưng. Lúc lửa cháy lên, góa phụ còn sống hay không bọn họ đâu có tận mắt thấy. Hơn nữa bọn họ cũng không tin chỉ một đốm lửa từ điếu thuốc của Triệu Văn Kiêu lại có thể bắt lửa tới vậy, y bị Lương Bạch Ngọc câu hồn nên cái gì cũng đổ lên đầu mình thì cũng là chuyện bình thường. Ai nấy cũng đều buộc tội Lương Bạch Ngọc, bọn họ cho rằng nếu như anh không đi qua nhà của góa phụ thì không chừng bà ta đã sống hết năm nay rồi.
Đúng thật là có ý đồ xấu!
Góa phụ ngu chứ cậu ta đâu có ngu, không biết mẹ của mình làm gì để bị trời phạt sao? Từ khi còn nhỏ đã sống như một con yêu ma quỷ quái, chính là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061678/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.