Dương Minh kẹp bức tranh vào trong quyển sách cậu thích nhất. Không phải là cậu khoe khoang mình vẽ đẹp, mà bởi vì câu chúc của Lương Bạch Ngọc viết.
Chúc phúc cũng không quan trọng, quan trọng chính là cái tên trong câu đó.
Không phải "Em trai", mà là "Dương Minh".
Dù là dùng bút để viết chứ không phải từ trong miệng nói ra, nhưng Dương Minh vẫn vui vẻ vô tư lự xem như Lương Bạch Ngọc kêu tên cậu.
Lần đầu tiên, ý nghĩa trọng đại, đáng được kỷ niệm.
.
Dương Minh lén đi tìm Triệu Văn Kiêu, lá gan cậu rất lớn, khoen chống cắn cũng không đeo vào.
Triệu Văn Kiêu đang trên đường về từ trạm xá, tay xách theo thuốc bổ máu vừa mua cho Lương Bạch Ngọc, bỗng sắc mặt y dần tái mét khi ngửi thấy chất dẫn dụ ngọt ngào: "Cậu điên rồi chắc?"
Dương Minh uống xong ba chén thảo dược lớn rồi mới tới đây, cái bản năng vừa được đè xuống bây giờ dần dần trồi lên, cậu thế này là đang gϊếŧ địch một, hại mình hai.
"Cảm giác như thế nào, ham muốn của anh cao lắm mà." Dương Minh từng bước sát lại gần Triệu Văn Kiêu, hô hấp cậu không đều, màu hồng nhạt trên cần cổ trắng mịn đang lộ ra bên ngoài vô cùng mê người, đôi mắt mèo vì phản ứng của cơ thể mà cũng dần ướŧ áŧ, "Chắc là muốn ngửi tuyến thể của tôi lắm đúng không, rồi sau đó cắn cái răng chó xuống, rót pheromone vào?"
Hình ảnh trong lời nói của Omega mang theo tính công kích cực mạnh.
Triệu Văn Kiêu vội vàng lùi về phía sau mấy bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061677/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.