Đêm đó Trần Phong vừa về đã đi thẳng tới chuồng gà, đuổi hết gà trong chuồng ra nhìn tụi nó bay nhảy.
Bóng đèn trên đỉnh chuồng gà lúc ẩn lúc hiện, Trần Phong đá chậu sứ đổ ngã, giày thể thao đạp thức ăn gia súc rải rác, hắn nửa ngồi nửa quỳ, thở hổn hển mấy tiếng như đang trút giận, mở mắt nhìn mấy con thiêu thân đang bay gần bóng đèn.
Bay rất chậm, yếu ớt, e rằng ngày mai không thể bay lên được.
Tay phải Trần Phong nắm hổ khẩu tay trái, hờ hững vuốt nhẹ, liên quan tới chuyện ăn Tết, cho dù hi vọng tới nhanh một chút hay chậm một chút cũng đều vô dụng.
Thời gian vẫn cứ trôi theo từng giây.
Người nọ hẹn hắn mấy ngày nữa gặp nhưng lại không nói cụ thể là ngày nào.
Thế giới của người trưởng thành bị rất nhiều chuyện đè ép, hắn cũng không thể ngày nào cũng xuống núi, chỉ có thể chờ đối phương tới gọi hắn.
Nhân sinh là do từng thứ không thể tưởng tượng nổi hợp nhau tạo thành.
.
Chạng vạng hai ngày sau, Trần Phú Quý không tự chủ nổi, tiêu tiểu ở trong quần.
Họ hàng không chịu được, đi tìm Trần Phong khắp núi.
Trong khi Trần Phong vội vàng động viên tính tình nóng nảy của cha, vội vàng dọn dẹp thì bên núi cũng xảy ra chuyện.
.
Nhà họ Trương bị một luồng mùi hương hôi thối khó ngửi bao phủ, trước cửa tụ tập nhiều người, đều thắc mắc không biết có phải hủ dưa muối ngâm từ thuở xưa của nhà họ đổ ra hay không.
Mùi quá nồng, ám vào trong đầu óc người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061663/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.