Buổi sáng ngày thứ hai, lặng lẽ không nói tiếng nào đi ra cửa đến một nơi không ai biết đến. Vào ban đêm, ta tốt ý bảo mọi người đừng đi tiễn ta, một thân một mình đem theo hành lý đi ra ngoài.
Ánh mắt Thượng Kiệt chăm chú nhìn chằm chằm ta, ta đã có ý lãng tránh. Nhưng vẫn không tránh được ánh mắt nóng rực kia.
Đi ra tới cửa, Thượng Kiệt bỗng nhiên chạy tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, dừng trước mặt ta không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn.
Ta hạ giọng bình phục tâm tình, bình thản nói:
"Làm sao vậy?" Quay đầu lại nhìn mọi người trong nhà, xác định không có ai để ý mới thả tâm xuống, "Mau vào trong đi, sao lại mặc ít như vậy?"
Nàng cuối đầu tay nắm lấy vạt áo, xuyên thấu qua những sợi tóc, ta mơ hồ nhìn thấy được Thượng Kiệt, nàng đang cắn lấy môi chính mình.
Ta nhẹ giọng cười "Luyến tiếc ta?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa, thật không nghĩ tới Thượng Kiệt nghe xong liền ngẩn đầu lên nhìn ta.
Ta lặng người nháy mắt không biết làm như thế nào.
"Thành...đem em đi với được không?"
Ta biểu tình cứng ngắt, miễn cưỡng bản thân khéo lên khóe miệng "Muốn vui đùa cái gì a?"
Thượng Kiệt cuối đầu, mắt như muốn khóc "A..Thì ra chị cảm thấy đây chỉ là trò đùa?"
"Tôi không có...."
Nói được phân nửa liền bị cắt đứt, Thượng Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thượng Kiệt mở to hai mắt ngây thơ phức tạp nhìn ta.
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327253/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.