Buổi sáng ngày thứ hai, lặng lẽ không nói tiếng nào đi ra cửa đến một nơi không ai biết đến. Vào ban đêm, ta tốt ý bảo mọi người đừng đi tiễn ta, một thân một mình đem theo hành lý đi ra ngoài.
Ánh mắt Thượng Kiệt chăm chú nhìn chằm chằm ta, ta đã có ý lãng tránh. Nhưng vẫn không tránh được ánh mắt nóng rực kia.
Đi ra tới cửa, Thượng Kiệt bỗng nhiên chạy tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, dừng trước mặt ta không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn.
Ta hạ giọng bình phục tâm tình, bình thản nói:
"Làm sao vậy?" Quay đầu lại nhìn mọi người trong nhà, xác định không có ai để ý mới thả tâm xuống, "Mau vào trong đi, sao lại mặc ít như vậy?"
Nàng cuối đầu tay nắm lấy vạt áo, xuyên thấu qua những sợi tóc, ta mơ hồ nhìn thấy được Thượng Kiệt, nàng đang cắn lấy môi chính mình.
Ta nhẹ giọng cười "Luyến tiếc ta?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa, thật không nghĩ tới Thượng Kiệt nghe xong liền ngẩn đầu lên nhìn ta.
Ta lặng người nháy mắt không biết làm như thế nào.
"Thành...đem em đi với được không?"
Ta biểu tình cứng ngắt, miễn cưỡng bản thân khéo lên khóe miệng "Muốn vui đùa cái gì a?"
Thượng Kiệt cuối đầu, mắt như muốn khóc "A..Thì ra chị cảm thấy đây chỉ là trò đùa?"
"Tôi không có...."
Nói được phân nửa liền bị cắt đứt, Thượng Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thượng Kiệt mở to hai mắt ngây thơ phức tạp nhìn ta.
"Có được hay không?"Nàng hỏi
Có được hay không.....
Ta muốn nói được, đến cả ông trời cũng biết ta khao khát đến mức nào. Nhưng đối với Thượng Kiệt mà nói thì...không ổn chút nào.
"Nhưng Kiệt, em đi theo tôi bon họ sẽ thấy kỳ quái!"
"Vậy không cần nghe bọn họ nói." Nàng thẳng thắn cắt đứt ý nghĩ của ta, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta. Nàng đi tới gần, lấy tay cầm lấy hành lý của ta kéo ra ngoài.
"Thành, đi thôi!"
Ta muốn cự tuyệt, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt kia, lời ra tới môi lại nuốt vào, ta thật làm không được.
Kêu Taxi, hai người vô thanh vô tức(1) đi ra khỏi nhà.
Thượng Kiệt không mặc áo khoác, ta sợ nàng bị lạnh liền cởϊ áσ khoác đưa cho nàng, nàng không lấy.
"Có hệ thống sưởi ấm, không lạnh!"
Thế nhưng khuôn mặt cùng ngón tay Thượng Kiệt đã lạnh như băng, ta mở rộng áo khoác đem nàng kéo vào trong lòng.
Thượng Kiệt tựa vào người ta, khóe miệng hiện lên nụ cười bướng bỉnh, đương nhiên lúc đó ta không nhìn thấy được.
Vì ngày lễ nên đường phi thường trống trải, xe Taxi chạy nhanh bay, không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ xuất hiện những bông hoa tuyết. Cần gạt nước trước cửa sổ hoạt động gây ra một số tiếng ồn, như bổ khuyết thanh âm cho sự tĩnh lặng trong không gian nhỏ hẹp.
Ta ngăn Thượng Kiệt lại, nắm lấy tay không yên phận của nàng. Đầu mới vừa chuyển qua, chưa kịp nói đã bị nàng đột nhiên hôn tới ngăn lại.
Thượng Kiệt vẫn hôn ta, nhẹ nhàng cảm thụ bên trong môi ta. Chỉ vài giây Thượng Kiệt rất nhanh rời đi, nàng giơ lên mí mắt yếu ớt nhìn ta. "Thành..." Thượng Kiệt dùng loại hô hấp cùng với thanh âm bên tai nhẹ nhàng gọi ta.
Lòng ta bắt đầu đau xót.
Tin tưởng một giây quyết luyến ôn nhu này sao? Có lẽ còn có rất nhiều tàn khốc phía trước đang chờ đợi ta?
Ngực tích tụ một cảm giác khó có thể lý giải? Thượng Kiệt hô hấp, hơi thở nóng mỏng manh phun lên mặt ta, ta bất tri bất giác nâng cằm nàng lên, bình tĩnh xem kỹ người trước mắt hiện lên một tầng kiều diễm, con người nàng bởi vì mong chờ mà hiện lên chút khẩn trương.
Đôi tay nhỏ bé của Thượng Kiệt chuyển qua gương mặt ta, sau đó vuốt ve tới ngực, vai, cánh tay...Ta buông môi nàng ra chuyển tới cằm, sau đó tới cổ, vành tai, xương quai xanh...
Ngoài cửa sổ những bông hoa tuyết rơi xuống càng nhiều, bên trong xe có một đôi nữ nhân cùng nhau bỏ trốn, dùng vạn cách để có thể ở bên nhau.
Ta ly khai nàng, xoay người nói với tài xế:"Không ra sân bay." Sau đó nói ra một đoạn đường cùng dãy số nhà.
Thượng Kiệt không nghe ta nói cái gì, chỉ tựa vào người ta thở hổn hển, gươngmặt ửng hồng, đáy mắt một mảnh ướŧ áŧ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]