Nàng nói, về sau đừng gọi nàng là chị dâu nữa, nàng sẽ đau lòng.
Ta nói, được. Ta không gọi thế nữa, Kiệt, bảo bối của ta.
Nàng nói, Thành, em sẽ ra nước ngoài công tác, sau đó chờ chị trở về.
Ta nói, tốt, em đợi tôi nửa năm. Nửa năm sau tôi sẽ dắt em đi...
Nàng cười thương tâm và đồng ý.
Ta vẫn còn chút nghi hoặc. Ta hỏi, em không thương anh ấy sao?
Nàng nói rằng xưa kia, nàng nghĩ nàng chỉ có thể yêu đàn ông, cho nên lầm tưởng người mình yêu là anh ấy. Nhưng... Thành, nửa năm chị đi nàng hết nhớ rồi mong. Nếu năm đó mẹ nàng không ly hôn, nàng không phải chuyển nhà, có lẽ chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên, tình huống hiện giờ liệu rằng có thay đổi?
Ta nói, đồ ngốc, đương nhiên sẽ không giống. Nếu chúng ta cùng lớn lên, em chắc chắn sẽ không có cơ hội cùng với người khác yêu đương. Tôi sẽ 12 tuổi hôn em lần đầu, rồi 14 tuổi nhận ra mình yêu em, 23 tuổi người kết hôn cùng em chỉ có thể là tôi...
Nàng nói, đừng nói tốt như vậy, nàng sẽ tưởng thật đó.
Ta nói, tôi chỉ sợ em không tin, hứa với tôi, đừng để anh ba hôn em, đừng cho anh ấy chạm vào em, được không?
Thượng Kiệt nháy mắt sắc mặt kỳ lạ, chỉ là lúc đó ta không nhìn thấy...
Nàng nói, được.
Ta tin nàng. Ta từ lâu đã trúng độc của nàng, cho nên vô luận nàng nói gì ta cũng tin -- trừ khi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327252/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.