Bảo bối của ta là viên đường, vừa nhìn đã ngọt, nếm còn ngọt hơn.
Lúc này nàng đang ngồi cách ta không xa nói chuyện với ai đó. Nhìn qua ta, chỉ nhẹ liếc mắt một chút lại dời đi, khóe miệng yêu kiều khẽ nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm.
Ta lười nhác dựa vào ghế lẳng lặng nhìn nàng. Chỉ với một cái liếc mắt đó, tâm ta rúng động.
Thượng Kiệt nướng bánh ngọt, đang cùng bảo mẫu nói chuyện.
Trong nhà mọi người đều lên phòng khách đánh bài hay nói chuyện phiếm. Ta đứng lên. "Trần ma ma, đem bánh ngọt lên cho bọn họ đi, tôi ở đây ăn được rồi."
Trần mẹ ừ tiếng bưng bánh ngọt ra ngoài.
Thượng Kiệt xoay người mở tủ lấy hồng trà. Biết ta tiến lại cũng chẳng thèm xoay người, tay không ngừng bận bịu.
Ta từ sau lưng ôm lấy nàng.
Nàng xuy xuy cười rộ lên.
"Từ hồi nào trở nên hiền lành quá vậy?" Ta hướng lỗ tai nàng thổi khí.
"Thật ra người ta vẫn luôn rất hiền..." Thượng Kiệt tâm tình có vẻ tốt lắm, còn có hứng thú nói đùa cùng ta. Nói xong còn quẹt ngón trỏ đưa vào miệng.
Ta nhíu mày. "Bẩn ghê..."
"Làm sao vậy?" Kiệt quay đầu nhìn ta.
Ta liếc mắt nhìn ngón trỏ còn bóng loáng vì nước bọt. "Không béo sao?"
Người kia quết thêm khối khác, đưa ngón tay tới trước mặt ta. "Chị nếm thử."
Ta ngậm lấy ngón tay nàng ăn bơ. Nàng vừa định thu tay lại thì bị ta ngậm chặt không cho rút về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327247/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.