Cảm giác rùng cứ thế kéo dài đến chiều tối, thời điểm dùng bữa.
Đi siêu thị mua rau, thật tiện lợi. Vốn định nhường cô mua đồ làm món ăn, nhưng nghĩ lại... Khả năng nấu ăn của Kiệt a... Vẫn là nên để lại cho cô chút mặt mũi đi.
Cô ngồi đối diện ta, không đυ.ng đến mấy miếng thịt trong dĩa thức ăn, cứ cầm nĩa quơ qua quơ lại. Ta quản chẳng được cô, chỉ vùi mặt vào ăn rau cỏ ta tự nấu, tốc chiến tốc thắng, ăn nhanh thật nhanh phần mình. Sau khi giải quyết xong, đứng dậy rời bàn ăn...
Đúng lúc này, dư quang mắt thoáng nhìn về phía Kiệt, cô cuối đầu, nước mắt rơi xuống...
Ta hơi giật mình.
Cô đem dĩa ăn ném xuống đất. Mấy thứ đồ trên bàn rơi theo tạo âm thanh vang dội. Hai tay chống lên bàn, đứng dậy, định đi ra ngoài.
"Uy!" Ta phản xạ có điều kiện, giữ chặt cô.
Cô vùng vẫy hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay ta, liền quay mặt sang chỗ khác, không thèm lên tiếng. Đôi mắt hồng hồng. Nhìn kỹ một chút, cố thể thấy thấy giọt nước mắt lấp lánh.
Ta lập tức mềm lòng. "Kiệt..."
Nghe thấy ta gọi tên, cả người Thượng Kiệt rung lên, ánh mắt cuối củng cũng có chút dao động.
Ta nghĩ, cô biết rằng, mỗi lần cô làm ra bộ dáng yếu đuối, ta sẽ mềm lòng tự trách, lợi dụng điều đó, cô có thể đem ta ăn gắt gao. Mà ta thì không hiểu nghĩ cái gì trong đầu, mỗi khi thấy cô trong bộ dáng đó, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327232/chuong-24-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.