Tang Chi đan tay, khuỵu gối cúi đầu làm một cái phúc cảm tạ, nhưng ánh mắt Đổng Ngạc phi lại sắc bén đến dọa người, "Đừng biết ơn quá sớm. Ngươi luôn miệng nói vì bổn cung mà suy tính, nhưng việc hôm nay ngươi làm phải giải thích thế nào? Bổn cung sao có thể tin ngươi?" 
 Tang Chi câu ra một mạt cười, trong lòng đã sớm tiên lượng được sẽ tới nước này, "Nương nương, việc làm ngày hôm nay cũng là vì nô tỳ suy nghĩ cho nương nương." 
 "Vì bổn cung?" Đổng Ngạc phi lạnh giọng cười nhạo, "Ngươi mang theo một bụng tâm cơ vào Từ Ninh cung, mạo hiểm liều chết cũng chỉ vì để nói cho Thái hậu biết chuyện Hoàng thượng muốn phế hậu, như vậy là vì bổn cung?" Dư quang lưu chuyển, bắn tới phía Tang Chi, "Theo như bổn cung thấy, ngươi không phải là vì bổn cung, mà là vì Hoàng hậu." 
"Nương nương nói đùa..." Tang Chi cúi đầu, nhưng mặt không đổi sắc, "Chim khôn biết chọn cây mà đậu, ta thực tâm muốn làm tâm phúc phò trợ nương nương tự nhiên có lí do thỏa đáng. Đầu tiên, nương nương ngài hiện tại quyền nghiêng hậu đình, tốt xấu gì cũng vẫn là người nắm thực quyền trong tay, thế lực như mặt trời ban trưa, lại vừa là người trong lòng Hoàng thượng. Ở bên cạnh nương nương, ước nguyện của ta sau này cũng sẽ trở thành hiện thực. Lại nói, không nói đến chỉ vì lạc đường mà ta phải chịu giày vò tới thập tử nhất sinh ở Khôn Ninh cung, mà còn phải chịu phạt đứng một đêm dưới trời tuyết, những thứ này ta cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/997935/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.