"Ngươi có lời gì muốn nói?" Đổng Ngạc phi không phải là người nông cạn hỉ nộ ái ố đêu treo lên mặt, cho nên kinh ngạc nhất thời qua đi liền rất nhanh bình tĩnh trở lại. Ít nhất biểu hiện bên ngoài thì là vậy. 
 Tang Chi mím môi, trong lòng lại khó xử. Nàng vừa ném hết trói buộc ở nơi này xuống, mà giờ Đổng Ngạc phi lại như thế, Tang Chi hiểu lần này là mình đã vòng một vòng qua Quỷ Môn quan rồi trở về. Nhưng trở về rồi thì thế nào? Rốt cuộc thì nàng vẫn là một cung nữ tầm thường đấy thôi. 
 Nàng quay người lại, sắc mặt thập phần bình tĩnh, ánh mắt nhìn tới Đổng Ngạc phi, "Nương nương, nô tỳ có lời muốn nói riêng với người." 
 Đổng Ngạc phi do dự một chút, ánh mắt lăng lăng nhìn Tang Chi thật sâu, rồi lại từ từ ngồi xuống, phất tay, "Các ngươi đều lui ra cả đi." 
 Đừng nói đến Lan Tú, ngay cả Lục Oanh cũng ngây người. Lục Oanh nhìn về phía Tang Chi, cái nhìn phức tạp. 
 Tang Chi cảm nhận được ánh mắt Lục Oanh đang khóa trên người mình, nhưng nàng cũng chẳng hồi đáp. Việc cấp bách là phải qua được ải trước mặt này, là điểm mấu chốt quyết định. Xe đến chân núi ắt có đường, nếu như nàng qua được kiếp nạn này, vậy những bước phía sau sẽ có thể tính tiếp. 
 Rốt cuộc, lúc này trong chính điện Thừa Càn cung rộng lớn xa hoa chỉ còn lại hai người, Đổng Ngạc phi và Tang Chi. 
 Tang Chi đan tay trước bụng, khẽ khuỵu gối, nàng trầm giọng, "Nương nương sáng suốt." 
"Bổn cung không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/997934/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.