Những cơn gió thoảng qua mang đến cái se lạnh. Những làn gió mát mẻ khắp nơi băng qua những con đường, những tán cây thổi tới. Thoảng trong làn gió người ta nghe được một hương thơm, ngẫm nghĩ một lúc có thể nhận ra đó là hương thơm của hoa Diên Vĩ trên vách tường công viên A. Thoáng chốc tinh thần cũng trở nên tích cực hơn. Sau khi lên taxi, Đường Chi Hứa nói với Lê Khanh: "Bé ngoan, giúp tôi chăm sóc tốt Chiêu Chiêu nhé, bai”. Chiếc xe trong nháy mắt đã chạy mất tăm, Lê Khanh ngửi phải một luồng khói xe, vô thức mà cau mày. "Meo ~ meo meo ~" "Meo!" Chiêu Chiêu trong tay cậu dường như bây giờ mới có phản ứng mà kêu lên mấy tiếng. Lê Khanh vuốt ve nó, vuốt được hai cái thì cậu cảm thấy như có gì đó không ổn. Tần suất tiếng ngáy này rất êm chứng tỏ lúc này Chiêu Chiêu đang rất thoải mái. Trong lòng Lê Khanh thấy khó chịu, ngừng vuốt ve mà mang nó trả về cái balo đựng mèo. “Chiêu Chiêu, anh Lộ nói sẽ ngược đãi mày.” Lê Khanh vừa đi trên đường cái đối diện trạm xe buýt vừa nói, còn làm bộ như là có thật. Tới gần Vãn Cao Phong lại là ngày nghỉ cuối tuần của học sinh, Lê Khanh phải đợi ba chuyến xe khó khăn lắm mới chen lên được chuyến mà cậu muốn ngồi. Nửa xe phía trước đã đông nghẹt không động đậy được, toàn thể khá là chen chúc, tay phải cậu nắm vững vòng treo, tay kia cậu lấy balo mèo từ sau lưng đeo ra phía trước. Lớp ngoài balo là kính trong suốt vì vậy chỉ cần không phải là mèo đen thì mọi người đều có thể thấy rõ mèo bên trong. Cho nên lúc này Lê Khanh với Chiêu Chiêu đã được hai cô gái chú ý. Đại khái thì cuộc đối thoại là như thế này: "Tiểu Linh, cậu xem cậu bạn kia đẹp trai ha! Chiều cao đó, ôi! chắc cũng phải 1m8" “Sao hả, cậu đi xe buýt mà cũng dòm ngó trai đẹp?" "Không đến mức đó, chỉ là tôi thấy cậu ấy nhã nhặn khiêm tốn, cả người đầy khí chất, dù là không nói lời nào đứng ở đó thì đã không gì sánh kịp." “Khí chất? Cái này thì tôi đồng ý với cậu. Cậu ta còn mang theo một con mèo, làm thêm phần…Này, cậu nói thử xem liệu cậu ta có phải kiểu đó? Kiêu ngạo nhưng lại ngây thơ như mèo rừng, rồi dưới lớp áo sơ mi sẽ là khối cơ bụng nhìn no cả mắt?” "Móa, cậu biết cũng không ít hơn tôi!" "Khà khà!" Lê Khanh thấp thoáng nghe thấy hai cô gái ngồi hàng ghế trước đang bàn tán về cậu, nhưng bởi vì nghe không rõ nên cậu không nói gì mà coi như hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt cậu dán chặt lên phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Cậu xuống xe sau năm trạm rồi lại ngồi đợi chuyến xe tiếp theo đến chung cư Lâm Viên. Về đến nhà thì cũng sắp sáu giờ. Đổ cho Chiêu Chiêu chút đồ ăn rồi cậu lập tức đi tắm. Không đến hai mươi phút, Lê Khanh mặc áo ngủ đi ra. Tóc cậu ướt sũng, nước từ mấy lọn tóc chảy xuống nhỏ giọt, hơi nước phảng phất như có như không. Vào tháng năm không còn một tia nắng nóng yếu ớt nào. Ra khỏi phòng tắm không có một hơi ấm, cậu không thích ứng được nên hơi lạnh, cậu vô thức kéo cổ áo che lên hai hàng xương quai xanh. Cậu đi đến tủ đầu giường, vừa cầm điện thoại lên, còn chưa kịp mở khóa thì chuông cửa vang lên. Cậu vội ra phòng khách, đi đến mở cửa. Đứng ngoài cửa là một anh trai mặc đồng phục màu xanh, trên tay cầm một gói chuyển phát nhanh. Vừa thấy cửa mở, anh ta cúi đầu xác nhận tên trên gói hàng rồi chậm rãi hỏi: "Xin hỏi cậu là Lê Khanh?" “Phải, giao cho tôi” Lê Khanh nhanh chóng vươn tay ra. “Được.” Nhân viên chuyển phát dùng điện thoại quét mã trên gói hàng trước khi đưa cho Lê Khanh rồi xoay người rời đi.
Lê Khanh quay người đóng cửa, mang gói hàng đến ghế sofa trong phòng khách ngồi mở. Cũng không biết là đã mua cái gì. Xé mở lớp màng ni lông mỏng phía ngoài, cậu thấy bên trong là một hộp giấy nhỏ cỡ bàn tay được gói bằng giấy gói quà, phía bên trên còn có một cái nơ ruy băng. Kéo dải băng ra, hình dáng của chiếc hộp dần hiện ra, sau vài lần tháo nữa thì cuối cùng là một chiếc hộp màu đen tinh xảo, có lẽ là một chiếc đồng hồ. Tuy nhiên, trong lòng Lê Khanh vẫn còn suy nghĩ thêm liệu có phải vòng cổ hay vòng tay. Tay trái cậu cầm đáy hộp, tay phải mở ra, bên trong lập tức hiện ra... Nói như thế nào nhỉ, thật sự là đồng hồ, không có gì ngạc nhiên cả! Cậu gọi điện cho mẹ Lê, rất lâu bà mới bắt máy, giọng bà bên kia đầu dây nghe có vẻ rất mệt mỏi. "Khanh Khanh hả, gọi cho mẹ có chuyện gì sao?" “Mẹ, mẹ mua đồng hồ cho con hả?” Lúc này, Lê Khanh vô thức dùng lực cầm chặt điện thoại, làm mấy đầu ngón tay trắng bệch. "Ừm, nghe anh Đường của con nói con đã tham gia đại hội thể thao tuần trước và giành được vị trí thứ hai. Mẹ không thể đối xử tệ với con được!” Mẹ Lệ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì chủ đề mà bà đang nói đến, bao nhiêu mệt mỏi của bà đều biến mất. Con trai bà không chỉ học giỏi mà còn rất giỏi thể thao. "Cảm ơn mẹ!" Tay phải của Lê Khanh ấn mạnh hơn, tựa như cố gắng hơn một chút nữa là mặt sau điện thoại sẽ vỡ nát, rõ ràng giọng điệu rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. "Này! Mẹ là mẹ của con, cảm ơn gì chứ!" Mẹ Lê không phát hiện con trai bà có gì đó không giống như bình thường, bà nói xong liền cúp máy: "Không có chuyện gì khác thì mẹ cúp máy đây, nhớ học hành cho giỏi." Lê Khanh tiện tay đặt điện thoại trên ghế sofa, cậu mang chiếc hộp đi đến tủ quần áo trong phòng cậu. Ô thứ nhất của tủ quần áo, bên trong có một ngăn kéo rất rộng bày những hộp nhỏ đều lớn chừng bàn tay. Cậu đặt chiếc hộp trong tay vào, rồi đóng ngăn kéo lại. Cậu lùi lại vài bước ngồi xuống giường, hai tay bấu vào mép giường, mắt cậu nhìn đăm đăm mấy viên gạch men trắng dưới nền nhà. Cũng bởi vì năm một tuổi cậu bốc thăm được một cái đồng hồ, thế là sau đó sinh nhật hàng năm thậm chí tất cả những chuyện khác Lê Khanh sẽ luôn được tặng một chiếc đồng hồ. Không có gì mới mẽ. Năm tám tuổi rồi mười một và cả mười hai tuổi cậu đã đề cập tới việc muốn một cái gì khác hơn là đồng hồ, thậm chí mọi người lúc ấy đều đã đồng ý, nhưng khi quà sinh nhật đến trước mắt thì vẫn là một cái đồng hồ "cổ lỗ sĩ". Khi còn nhỏ cậu không cam lòng, cũng từng làm ầm ĩ vài lần nhưng lần nào mọi người cũng lấy bốn chữ “chăm chỉ học hành” ra làm cái cớ. “Haiz…” Ánh đèn ngoài cửa sổ khiến căn phòng càng trở nên buồn bã. Cậu thở dài như muốn cười nhạo chính mình, lúc này Lê Khâm lại nghĩ tới Đường Chi Hứa. Quà sinh nhật mà Đường Chi Hứa nhận được sẽ là gì nhỉ? Là giống với cậu hay sẽ là một thứ gì khác? Dù sao thì trong lòng Lê Khanh đã có dự định, ngày mai tặng gì cho Đường Chi Hứa cũng được nhưng tuyệt đối không phải là đồng hồ.
Đồng Viễn cuối cùng cũng không thể giấu được Điền Mai. Vào thứ sáu sau giờ tan học, cô lập tức đến phòng bệnh. "Điền Mai, sao cậu lại tới đây?" "Tôi không đến làm sao biết được cậu nằm ở đây!" Điền Mai bĩu môi, giọng điệu chất vấn có phần kỳ lạ, đồng thời dáng vẻ đau lòng của cô cũng không còn. Mấy ngày nay, mỗi lần cô gọi điện cho Đồng Viễn cậu ta đều lấy các loại lý do qua loa lừa gạt cô, nếu không phải hôm nay cô trực tiếp hỏi anh Lộ thì đến bây giờ cô còn không hay biết Đồng Viễn nhập viện rồi. “À! giấu diếm không báo, tôi không được tới?”
“Tôi không có ý đó." Đồng Viễn vội vàng ngồi dậy nói tiếp: "Tôi sợ cậu thấy tôi như thế này cậu sẽ đau lòng!" “Thôi đi.” Điền Mai trừng mắt nhìn Đồng Viễn, ánh mắt còn mang theo chút dò xét. "Tôi sẽ không đau lòng, thịt mọc ở trên người cậu chứ không phải trên người tôi, tôi đau cái rắm!" “Chết tiệt!” Đồng Viễn hơi hơi nắm năm ngón tay, ngón út áp vào ngực, dáng vẻ như bị trúng mũi tên, trên mặt còn lộ ra vẻ đau lòng: "Tôi đây không người thương, thật lạnh.” Điền Mai: "..." Thật không biết xấu hổ, nhưng cô chính là yêu thích dáng vẻ trẻ con này của cậu ta. "Ai nói cho cậu biết?" Đồng Viễn hỏi Điền Mai. "Còn có thể là ai? Anh Lộ đó!" Điền Mai ngồi xuống cái ghế bên cạnh. "Sao lại là anh Lộ nói cho cậu?" Đồng Viễn lấy từ trên tủ đầu giường một quả táo, thảy cho Điền Mai. "Sau khi tan học tôi gọi cho cậu không được, sau đó tôi gọi cho anh Lộ nên là biết." Điền Mai vừa nhận quả táo là gặm ngay, vừa nhai vừa hỏi: "Mà sao điện thoại của cậu lại không gọi được?" “Hôm qua mẹ tôi lấy đi rồi.” Đồng Viễn thấy Điền Mai ăn quả táo có vẻ rất ngon nên cũng lấy cho mình một quả. "Cậu lớn như vậy rồi, còn thu điện thoại của cậu." Điền Mai cười nhạo vài tiếng, lại cắn quả táo một miếng. "Cậu nhìn xem!" Đồng Viễn không ăn quả táo trên tay mà nhanh chóng chuyển đến cạnh giường, ngả đầu về phía Điền Mai. "Nhìn cái gì?" Điền Mai vô thức nghiêng về phía trước, mở to hai mắt. “Quầng thâm đó!". Đồng Viễn kéo mí mắt dưới xuống, tuy không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vòng tròn đen đen. "Hôm trước tôi thức cả đêm chơi game. Hôm qua mẹ tôi đến, thấy mắt thâm quầng thế là thu luôn điện thoại.” "Đáng đời." Điền Mai lui người về sau, ngồi trở lại trên ghế. "..." Đồng Viễn cong môi tủi thân nhìn cô không nói một lời. "Được rồi, được rồi, có tôi thương cậu!" Cuối cùng, Điền Mai đành chịu thua. Nghe vậy, bộ mặt ỉu xìu của Đồng Viễn bổng chốc tươi tỉnh, sợ là mấy diễn viên Kinh Kịch còn đổi sắc mặt không nhanh bằng cậu ta. Điền Mai nhìn vẻ mặt này của Đồng Viễn trong nháy mắt cảm thấy mình bị lừa nhưng lại mặc cho cậu ta làm như vậy. "Khi nào thì cậu xuất viện?" "Ngày mai, hôm qua sau khi mẹ thu điện thoại của tôi, tôi đã phải nài nỉ bà ấy rất lâu bà ấy mới đồng ý." Đồng Viễn vui vẻ trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]