Lê Khanh chấp nhận tin vào lời giải thích của Đường Chi Hứa. Dù sao người ta cũng là bệnh nhân, không thể ngược đãi.
Giữa trưa, hai người không đi đến nhà ăn hoặc là ra bên ngoài trường, Lê Khanh chờ tất cả những người khác trong phòng học đi ra ngoài rồi mới hỏi anh vấn đề cậu đã nhịn từ sáng đến giờ.
“Đường Chi Hứa, vết thương trên tay cậu có nghiêm trọng không?” Lê Khanh hơi nhăn nhó.
“Không nghiêm…” Đường Chi Hứa vừa mới nói ra hai chữ, cánh tay phải đã bị Lê Khanh vỗ nhẹ một cái, đột nhiên anh hít vào một ngụm không khí: “Ái, bé ngoan, cậu đụng nhẹ một chút, tôi còn chưa khỏi bệnh đâu!”
“Không phải bảo là không nghiêm trọng sao?” Lê Khanh hừ lạnh một tiếng, thu tay lại.
“Con mẹ nó, tôi còn chưa nói xong mà!” Đường Chi Hứa kìm nén ý đồ xấu xa, kêu oan thay cho mình: “Tôi vốn dĩ định nói là không nghiêm trọng mới là lạ.”
“Ha, ha!” Lê Khanh cười lạnh hai tiếng, lại đột nhiên nhếch môi mỉm cười: “Đúng không? Tôi còn tưởng người đường đường là đại ca của trường trời không sợ đất không sợ, vậy mà lại bị chuyện gãy xương cỏn con này khuất phục sao?”
“Tất nhiên!” Đường Chi Hứa đột nhiên đắc ý, thậm chí còn bắt chéo chân.
Ánh mắt Lê Khanh loé lên sự tinh ranh, nhắm ngay thời cơ dùng chân trái đặt lên trên đùi phải chuẩn bị bắt chéo của Đường Chi Hứa, tiện đường móc lấy chiếc ghế ở phía sau. Đường Chi Hứa không hề phòng bị, khoảng cách giữa hai chân có chút lớn, chờ anh kịp phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310612/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.