Bầu trời bên ngoài cửa sổ chỉ có duy nhất một vầng trăng treo, không có bất cứ một vì sao nào hết.
Rõ ràng lúc ban ngày mặt trời còn chiếu sáng chói chang, đầy ấm áp như vậy.
Không biết đã chạm phải dây thần kinh nào, Lê Khanh lại nhớ đến những lời Đường Chi Hứa nói trong tiết tự học buổi tối.
Đây không biết là cái thở dài thứ bao nhiêu sau khi thi đấu xong nữa, Lê Khanh ngồi dậy từ trên giường.
Một lần ngoài ý muốn lại để cho cậu biết đến que cay này.
Vậy nên khi còn bé, mỗi lần bố mẹ cậu cãi nhau, cậu đều trốn trong phòng ăn que cau. Đối với một đứa trẻ nhưng cậu, vị cay của que cay kích thích vị giác, các giác quan khác trong hệ thần kinh sẽ bị đánh lạc hướng, giúp cậu quên đi tiếng cãi vã của hai người thân thiết nhất ở bên ngoài phòng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại cậu có thể ăn cay được.
Khi còn bé là để làm tê liệt mình, sau khi lớn lên là thật sự thích, không sửa được thói quen kia.
…
“Ài, Đường Chi Hứa, cậu mới quen biết tôi chưa đến ba tháng đã đến mức này rồi.”
“Vậy thì không thể nào tuyệt giao với cậu được rồi.”
“Bời vì “nhược điểm” của mình đã rơi vào tay người ta, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải tìm được nhược điểm của cậu.”
Sau khi Đường Chi Hứa về đến nhà, phát hiện con mèo nhỏ màu cam của mình không thấy. Anh tìm hết từ trong ra ngoài mấy lần, vẫn không thấy.
Tức giận rút điện thoại di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310607/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.