Bầu trời bên ngoài cửa sổ chỉ có duy nhất một vầng trăng treo, không có bất cứ một vì sao nào hết. Rõ ràng lúc ban ngày mặt trời còn chiếu sáng chói chang, đầy ấm áp như vậy. Không biết đã chạm phải dây thần kinh nào, Lê Khanh lại nhớ đến những lời Đường Chi Hứa nói trong tiết tự học buổi tối. Đây không biết là cái thở dài thứ bao nhiêu sau khi thi đấu xong nữa, Lê Khanh ngồi dậy từ trên giường. Một lần ngoài ý muốn lại để cho cậu biết đến que cay này. Vậy nên khi còn bé, mỗi lần bố mẹ cậu cãi nhau, cậu đều trốn trong phòng ăn que cau. Đối với một đứa trẻ nhưng cậu, vị cay của que cay kích thích vị giác, các giác quan khác trong hệ thần kinh sẽ bị đánh lạc hướng, giúp cậu quên đi tiếng cãi vã của hai người thân thiết nhất ở bên ngoài phòng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại cậu có thể ăn cay được. Khi còn bé là để làm tê liệt mình, sau khi lớn lên là thật sự thích, không sửa được thói quen kia. … “Ài, Đường Chi Hứa, cậu mới quen biết tôi chưa đến ba tháng đã đến mức này rồi.” “Vậy thì không thể nào tuyệt giao với cậu được rồi.” “Bời vì “nhược điểm” của mình đã rơi vào tay người ta, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải tìm được nhược điểm của cậu.” Sau khi Đường Chi Hứa về đến nhà, phát hiện con mèo nhỏ màu cam của mình không thấy. Anh tìm hết từ trong ra ngoài mấy lần, vẫn không thấy. Tức giận rút điện thoại di động ra gọi điện cho mẹ Đường. “Có phải mẹ đưa mèo của con đi rồi không?” “Đường Chi Hứa, mày đứng quên, cho dù mẹ không về nhà thì cái nhà đó vẫn là nhà của mẹ. Lúc trước mẹ đã nói với mày rồi, đừng có mang mấy con súc vật mèo mèo chó chó kia về nhà…” “Vậy nên mẹ đã mang Chiêu Chiêu đi đâu rồi?” Nghe được hai chữ “súc vật”, Đường Chi Hứa nhếch mày, giọng điệu không kiên nhẫn ngắt lời. “Chiêu Chiêu? Vậy mà mày còn đặt tên rồi. Đúng là sai lầm khi để mày sống buông thả, còn mèo mẹ vứt đi rồi.” Sau khi nói thêm mấy lời châm chọc nữa thì thẳng thừng cúp điện thoại. Đường Chi Hứa không gọi lại nữa. Theo tính cách hơi xấu của mẹ anh, chỉ cần lần đầu không nói, lần thứ hai cũng tuyệt đối không nói. Hơi ấm quen thuộc kia, lúc này anh đã có chút dựa dẫm. Ranh giới tận sâu trong đáy lòng anh chuẩn bị sụp đổ. Đầu óc anh nóng lên, vứt điện thoại lên ghế xong lập tức tông cửa đi ra ngoài. Đi đến bên dưới khu nhà, Đường Chi Hứa mới lấy lại tinh thần. Bây giờ ngay cả chút tin tức cũng không có, mi định đi chỗ nào tìm Chiêu Chiêu? Vậy nên anh muốn quay lại một đoạn, hoặc là không bỏ qua bất cứ thông báo nhận mèo nào. Đi ra khỏi khu nhà, lúc đi qua cổng anh thật sự nghe thấy một tiếng mèo yếu ớt nhưng không thể coi thường được. Đáng thương lại đang yêu, đặc biệt khiến người ta yêu mến. Đường Chi Hứa biết rõ, trong phòng của ông bác bảo vệ canh gác khu nhà này không nuôi mèo. Không biết vì lý do gì, giờ phút này, trong lòng anh bắt đầu hy vọng âm thanh kia là của Chiêu Chiêu. Hít sâu một hơi, anh đi về phía cửa phòng bảo vệ. Vừa mở cửa ra, một con mèo nhỏ màu cam đã xuất hiện trước mặt. “Chiêu Chiêu.” Anh bước lên ôm lấy mèo con. “Là Đường Chi Hứa đấy à!” Sau khi phản ứng lại, ông bác bảo vệ kêu lên, nhìn thấy Đường Chi Hứa che chở rất tốt cho mèo con, ông khẽ an ủi: “Yên tâm đi, ông biết đây là con mèo cháu nuôi, không vứt đi đâu!” Nghe vậy, Đường Chi Hứa nâng mắt lên nhìn ông bác bảo vệ, vô thức mím chặt môi, không nói gì. Ông bác bảo vệ cũng không trách anh không lễ phép, chỉ vào cái ghế rồi nói: “Ngồi xuống trước đi, ông nói cho cháu nghe.” Đường Chi Hứa nghe lời ngồi xuống. “Ài, buổi trưa hôm nay lúc ông vừa vào khu nhà kiểm tra nắp của các cống thoát nước thì gặp ngay mẹ cháu đi xuống lầu. Bà ấy liền đưa con mèo này ném cho ông, bảo ông muốn vứt đi hay tặng ai cũng được.” Nói xong, ông bác bảo vệ thở dài: “Nhưng ông nghĩ đây là con mèo cháu nuôi, cháu lại không có nhà, ông không biết có phải là cháu bảo mẹ bỏ nó đi hay không nên trước tiên giữ lại.” “Bây giờ xem ra là ông đã làm đúng rồi.” “Cảm ơn ạ.” Đường Chi Hứa há to miệng, lúng túng nói một câu. “Tiểu Hứa, ông biết bản tính của con không xấu, những thứ người trong khu nhà nhìn thấy về con chỉ là vẻ bề ngoài.” Ông bác bảo vệ nhìn anh giống như nhìn cháu mình, khuôn mặt hiền lành tốt bụng: “Con mèo cam nhỏ này, ông chỉ có thể bảo vệ được một lần, không dám đảm bảo có thẻ bảo vệ lần thứ hai.”
“Ông yên tâm đi, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý.” Đường Chi Hứa đứng dậy: “Ông ơi, cháu đi trước đây.” “Ừ, về nhà sớm nhớ chú ý an toàn!” Ông chú bảo vệ gật gật đầu. Bước ra khỏi phòng bảo vệ, Đường Chi Hứa lập tức về nhà. Nhặt điện thoại bị anh quang đến một góc bên ghế sô pha lên, nhìn đồng hồ xong đành bỏ xuống. Đã giờ này rồi, công ty thay khoá cũng đã đóng cửa. Cầm chiếc lòng nhỏ quay vè phòng mình. Sau khi rửa mặt xong, Đường Chi Hứa chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Quả nhiên, trong phòng có tiếng mèo kêu mới ấm áp hơn một chút. Không bao lâu sau, đêm đã dần khuya, Đường Chi Hứa từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, đại hội thể thao vẫn còn tiếp tục. Công đoạn chuẩn bị không còn phức tạp như ngày đầu tiên, Người chủ trì nói xong một câu lập tức cho tất cả giải tán. Lê Khanh đi về vị trí” của lớp A15. Sau khi ngồi xuống cậu mới gửi tin nhắn cho Đường Chi Hứa. Cậu đang ở đâu? Vừa nãy lúc tập hợp không thấy cậu. Đợi mấy phút sau vẫn chưa thấy hồi âm, Lê Khanh vô thức nhíu mày, đang chuẩn bị gọi điện thoại sang. “Nghe thấy, mùa đông, đang rời đi…” Bài hát “Gặp được” vang lên, Đường Chi Hứa đã gọi điện thoại đến, Lê Khanh lập tức trả lời. “Alo, Đường Chi Hứa.” “Thật xin lỗi nha, bé ngoan, trong nhà tôi có chút việc nên đến trễ. Buổi chiều trước khi bắt đầu thi đấu tôi nhất định sẽ đến kịp.” Bên kia truyền đến giọng nói sinh động biến hoá của Đường Chi Hứa. “Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không? Cần tôi…” “Không có việc gì đâu. Ổ khoá trong nhà bị hỏng, tôi định đổi một bộ mới. Bây giờ đang chuẩn bị đến phòng bảo vệ của khu nhà hỏi một chút.” “Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì!” Tâm trạng của Lê Khanh thả lỏng. “Tôi không sao, anh Đường của cậu mình đồng da sắt, cứng hơn cốt thép.” Chuyện quan trọng nhất đã nói xong, Đường Chi Hứa còn rảnh rỗi trêu đùa. “Vậy thì được rồi, tôi cúp máy trước đây, có người trong hội học sinh đến kiểm tra.” Lê Khanh nói. “Ừ, bái bai.” Đường Chi Hứa nói. Sau khi Lê Khanh cúp điện thoại bắt đầu nghiêm túc xem thi đấu. Trong lúc đó Đồng Viễn đi đến. Cậu ta nhìn đội hình chỉnh tề của lớp A15 xung quanh Lê Khanh không thấy Đường Chi Hứa liền hỏi: “Học thần Lê, anh Đường không đến sao?” “Khoá nhà Đường Chi Hứa bị hỏng, đang tìm người đến thay khoá, có lẽ đến chiều mới tới được!” Lê Khanh nói. “Như vậy à!” Đồng Viễn gật gật đầu, đưa hết hai lon bò húc cho Lê Khanh: “Lúc đầu định cho anh Đường một lon, anh Đường không ở đây thì cho cậu hết! Dùng để nâng cao tinh thần. Tôi phát hiện lúc trời nóng nực như thế này xem thi đấu rất nhanh mệt, bò húc có tác dụng đấy.” “Cảm ơn cậu.” Lê *lễ phép* Khanh online. “Này, khách khí làm gì! Tôi về lớp trước đây.” Đồng Viễn nói xong thì quay người rời đi. Từ chỗ ông bác bảo vệ, Đường Chi Hứa lấy được thông tin của một công ty thay khoá. Gọi người, cạy khoá, thay khoá… Tất cả quá trình sau khi làm xong đã hơn mười hai giờ. Đường Chi Hứa cũng thay khoá phòng ngủ của anh thành khoá vân tay. Trước khi đi thì vẫn còn đắn đo rất lâu, cuối cùng mới quyết định mang Chiêu Chiêu đi. Dừng lại ở bên ngoài một chút, sau khi cho Chiêu Chiêu ăn xon thì đi đến trường học, nhưng mà không ngờ trong lúc chờ xe mất một khoảng thời gian, không biết có đến muộn hay không. Sau khi xuống xe vội vàng chạy đến sân thể dục, lúc ở cổng trường thi nhìn thấy ngay Cao Bân đang chuẩn bị trốn đi. “Chào anh Lộ!” Cơ thể Cao Bân đang lén lút lập tức đứng thẳng dậy. “Cậu đang đi đâu đây?” Đường Chi Hứa nói, lại hỏi thêm một câu mà ngay cả mình cũng không tin: “Đại hội thể thao kết thúc rồi sao?” “Không, em ra ngoài hít thở không khí thôi.” Cao Bân không có lý do chính đáng, hơi chột dạ một giây. “Vậy thì cậu ra ngoài đi, tôi vào đây.” Đường Chi Hứa khẽ gật đầu, nói.
“Được rồi, gặp lại anh Lộ sau.” Cao Bân cười hì hì. Đường Chi Hứa không hiểu lắm nhìn cậu ta một cái, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chạy về phía sân thể dục. Vừa bước chân vào khu vực sân thể dục đã nghe thấy thông báo trên tiếng loa phát thanh: “Bây giờ, xin mời những vận động viên tham gia hạng mục chạy 5000 mét nam đến chỗ kiểm tra tiến hành điểm danh.” Đường Chi Hứa còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại đã vang lên, là Lê Khanh. “Bé ngoan, bây giờ tôi…” “Đường Chi Hứa, cậu đang ở đâu? Hạng mục thi đấu của cậu sắp bắt đầu rồi.” Lê Khanh trực tiếp ngắt lời Đường Chi Hứa, lo lắng hỏi thăm, vốn dĩ không kịp nghe thấy anh nói gì. “Bây giờ tôi đang ở ngay cổng sân thể dục đây, cách chỗ kiểm tra rất…” Gần. Đường Chi Hứa đột nhiên ngừng lại. Bởi vì anh nhìn thấy Lê Khanh đang đứng cách mình không xa. Lúc bình tĩnh lại thì điện thoại đã bị ngắt. Lê Khanh bước nhanh đến, không chút suy nghĩ lập tức cướp lấy balo thú cưng trong tay Đường Chi Hứa, nói: “Thông báo trên lao đã vang lên ba lần, cậu mau đi điểm danh đi, tôi cầm Chiêu Chiêu cho.” “Đương nhiên là cậu cầm rồi, không thì con mẹ nó để tôi ôm một con mèo thi đấu luôn à, tôi cũng không phải kẻ ngu!” Đường Chi Dã cười cười, đi về phía kiểm tra. Điểm danh không phiền phức, phiền phức chính là thi đấu. 5000 mét, một đám thiếu niên mười mấy tuổi so sức chịu đựng và sự bền bỉ. Người cuối cùng chiến thắng không nhất định là phải có sức chịu đựng vô cùng tốt, nhưng ở độ tuổi hiện tại nhất định là vô cùng ưu tú. Sau khi một tiếng súng vang lên, một dãy vận động viên mang theo số thứ tự co cẳng chạy. Một vòng sân thể dục là 400 mét. Vậy nên 5000 mét là phải chạy quanh sân thể dục mười hai vòng. Lê Khanh ngồi yên trong khu vực của lớp A15, nhìn Đường Chi Hứa một lần lại một lần chạy qua trước mặt cậu. Dần dần, năm vòng, sáu vòng, bảy vòng… mười vòng, mười một vòng. Lúc Đường Chi Hứa bắt đầu chạy vòng thứ mười hai, Lê Khanh đã đi xuống bãi cỏ bên trong đường chạy, từng bước từng bước đi về phía mục tiêu. Học thần xuất hiện đưa đến một trận hoan hô nho nhỏ. Hiền lành nho nhã, giống như là tiên giáng trần. Trong ngực ôm theo con mèo nhỏ màu cam to chừng bàn tay. Giờ phút này, lại không có ai cảm thấy như vậy là không hài hoà. Cảm giác bây giờ của Đường Chi Hứa chỉ còn lại mấy chữ. Mẹ nó! Hoàn toàn kỳ diệu. Hô hấp trong lồng ngực giống như không còn là của mình, cả trái tim cũng dường như không đập lên vì mình nữa. Mỗi lần hít thở giống như dày vò, giống như cơ quan hô hấp trong cơ thể đang thay đổi. Móc ra rồi lại bỏ vào, vẫn luôn tái diễn quy trình này. Vòng thứ tư anh có thể cắn răng kiên trì, vòng thứ năm anh lấy búp bê cầu nắng trong túi quần ra, cầm trong tay. Vong thứ sáu cũng giống như vậy, vòng thứ bảy cũng giống như thế, vòng thứ tám, búp bê cầu nắng bị anh bóp cho biến dạng. Mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt lời chúc phúc của Lê Khanh trên búp bê cầu nắng. Mọi chuyện đều hơn mong muốn ban đầu. Bởi vì viết nhỏ, lờ mờ vẫn còn phân biệt được vài nét. Đây là lần đầu tiên Đường Chi Hứa cảm thấy thời gian trông qua thật chậm. Một vòng 400 mét bình thường chạy rất dễ dàng, giờ phút này giống như đang chỉnh thành tốc độ 0.5. Ngẫu nhiên có vào bạn học có lòng, lúc anh chạy qua có thể nhận được một vài tiếng cổ vũ. Thật sự là nét cổ vũ trên mặt họ không hề giả, nhưng cũng khiến cho Đường Chi Hứa cảm nhận sâu sắc rằng, trên đời này, quả nhiên không có sự đồng cảm thật sự. Người cổ vũ cho anh, có những nữ sinh cùng lớp, có Đồng Viễn và Cao Bân, còn có cả Lê Khanh đang cùng anh chạy nửa vòng cuối cùng. Trong ngực Lê Khanh ôm một con mèo con, là Chiêu Chiêu của anh. Nửa vòng cuối cùng chính là giới hạn của đời người. Mặc dù Lê Khanh vẫn ở bên cạnh nói cố lên, nhưng anh đã không nổi lên được nửa phần phản ứng. Mặc dù anh đã vượt qua người thứ hai hơn hai vòng, đáng lẽ anh phải xếp thứ nhất… Nhưng bây giờ phản ứng của anh đã không còn, đừng nói là vui vẻ. Còn kiên trì đến bây giờ, có lẽ chính là linh hồn kéo thân thể chạy đi. Tâm trạng bây giờ của Đường Chi Hứa chỉ có một, thật sự là quá mệt con mẹ nó mỏi. Mấy lời mắng chửi chạy đầy não, đầu tràn đến mức muốn nói ra khỏi miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]