Sau khi ai về nhà nấy thì trời cũng đã tối.
Đường Chi Hứa nhìn xuống từ ban công nhà mình, chỉ thấy một vùng tối đen, hệt như một vực sâu.
Trong khu phố rất yên ắng, chỉ thỉnh thoảng mới thấy có người đi ngang, dưới ánh đèn trắng yếu ớt của đèn đường vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những viên đá cuội trên đường.
Tiện tay chụp một tấm hình, anh chuyển sang tài khoản zalo rồi đăng lên nhóm bạn bè: Bận bận rộn rộn, đêm khuya cô đơn, anh Đường đây cũng là một trong số đó.
Xoay người trở về phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, ánh mắt chợt dừng trên bao mì ăn liền nằm dưới đáy thùng rác, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Đường Chi Hứa, không phải đã sớm quen rồi sao?
Bây giờ mày lại làm bộ cái gì chứ?
Hay là, đã không giống như trước nữa rồi?
...
Chẳng biết vì sao, vào giờ phút này, trong đầu Đường Chi Hứa hiện ra rất nhiều người.
Có Đồng Viễn, có Cao Bân, có Dương Kiên, còn có cái tên nhát gan thường ngày anh hay coi rẻ, thậm chí có cả lão Hoàng giáo viên chủ nhiệm, nhiều gương mặt vụt nhanh qua, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên một khuôn mặt tươi cười nhã nhặn lịch sự.
Bạn bè?
Ai! Thực sự một liều thuốc tốt mà, hơi thở của đồng loại đúng là mỗi giây mỗi phút đều đang hấp dẫn lấy anh!
Đường Chi Hứa nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cầm lấy cái điều khiển từ xa trên tử đầu giường, ấn xuống nút bấm màu xanh lục, thứ nhận tín hiệu chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310598/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.