Sau đó Cao Bân bày ra vẻ mặt không nói nên lời, Đồng Viễn cũng làm theo, bộ mặt hơi dữ tợn.
Sau khi trải qua giai đoạn không nói nên lời, nhìn thấy Cao Bân chuẩn bị nói gì đó, Đồng Viễn đột nhiên giật nảy mình: "Em biết ai rồi. Anh Chi Hứa, chính là cái người gây rắc rối với anh ở cửa lớp vào lễ tảo mộ mười mấy ngày trước."
Đường Chi Hứa nheo đôi mắt to, suy nghĩ lại. Lễ tảo mộ, cổng lớp học, là cái người khiến anh giải tỏa cảm xúc đó sao?
"Đi gặp một lát đi!" Đường Chi Hứa nói: "Nói mới thấy phải cảm ơn cậu ta."
Khiến anh tìm được đồng loại ở trong cái trường này.
Chỉ là nội dung của câu cảm ơn này, có một chút gì đó không tốt đẹp lắm ở trong đó.
Các trạm dừng xe buýt đều tách biệt nhau, trước khi Lê Khanh đi Đường Chi Hứa cố tình hỏi: "Bé ngoan muốn đi không?"
"Đánh nhau à?" Lê Khanh cũng hỏi thẳng, hoàn toàn không hề nhận thức được khí chất nho nhã khiêm tốn trên người cậu, nói ra câu 'đánh nhau' như vậy thấy sai trái là bao.
"Ờ..." Đúng như dự đoán, Đường Chi Hứa lập tức cạn lời. Dường như hai chữ 'đánh nhau' được nói ra từ miệng của học sinh chăm ngoan thần thánh hơn rất nhiều. Đột nhiên anh cảm thấy hơi có lỗi, đổi từ rồi cười mỉa: "So tài."
"So tài sao?" Lê Khanh buồn cười: "Trình độ ngữ văn của trùm trường Chi Hứa lại được nâng cao rồi!"
"Thầy Lê Khanh dạy hay, Chi Hứa tôi đây mới may mắn không gây xấu hổ." Đường Chi Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310597/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.