Sau tám giờ, vẻ đẹp của tháng tư của mùa xuân cuối cùng đã dần hiện ra. Bầu trời không sáng cũng không tối, giống như một đám mây đen lúc nào cũng sẵn sàng kéo đến thành phố, nhưng không thể biết nó sẽ đến hay không.
Mặc dù đã đến tầng ba của bảo tàng nhưng Đường Chi Hứa vẫn muốn phàn nàn về tốc độ chậm chạp của Lê Khanh.
Từ năm giờ chiều đến bây giờ, đã qua ba tiếng.
Tính trung bình ra, mỗi tầng mất đến một tiếng.
Nhưng nghĩ theo cách này, xem ra Lê Khanh thật sự yêu thích mà dành ra hẳn ba mươi phút để xem đồ vật ở tầng một kia.
Trên sân thượng còn có kính thiên văn, loại cần tiền xu.
Còn hơi sớm để ngắm cảnh đêm, nhưng ngoài cảnh đêm ra thì dường như không có gì khác đáng xem.
Xung quanh sân thượng có cả một vòng tường bao quanh, cao khoảng một mét bốn, Lê Khanh và Đường Chi Hứa đều cao hơn một mét tám mươi, phải cúi người xuống mới có thể dễ dàng ngắm cảnh.
Khung cảnh từ chỗ này nhìn xuống cũng không tệ, vẫn có thể ngắm gần một nửa trung tâm thành phố đấy. Hai người họ dứt khoát thả tay trên tường rào, nói chuyện ngắt quãng với nhau.
"Đường Chi Hứa, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Lê Khanh nhìn xuống dưới, mở lời trước.
Không biết vì lí do gì mà Đường Chi Hứa cứ né tránh trả lời câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản này. Lúc này, mặc dù Lê Khanh không hỏi đến cùng, nhưng như một hạt giống, sự tò mò được chôn xuống đáy lòng cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310594/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.