Chu Vĩ cùng Viên Hạo đột nhiên im lặng, Lê Khanh thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm phía sau lưng mình. Quay lại thấy Đường Chi Hứa cùng tên đàn em của anh đứng thẳng tắp đằng sau.
Chống tay đứng dậy, Lê Khanh nói: "Có chuyện gì sao, Đường Chi Hứa?"
Đường Chi Hứa với tay vào trong túi áo rút ra một hộp sữa bò, ném cho Lê Khanh: "Cầm lấy."
"Cảm ơn." Lê Khanh nhận trong vô thức, thuận miệng nói.
Đường Chi Hứa: "Tôi có hai vé đi bảo tàng thành phố, cậu có muốn đi cùng không?"
"Hai cái? Đại ca, anh đúng là không có tình nghĩa." Đồng Viễn đột nhiên kích động, nhảy lên nói.
Vấn đề là không ai thèm quan tâm tới cậu ta, Lê Khanh còn nói: "Giá vé bao nhiêu?"
"Làm bạn cùng bàn, hai tháng rồi, coi như tôi hối lộ cậu." Đường Chi Hứa nói.
...
Hơn tám giờ sáng, Lê Khanh đi theo mọi người, ra đến cửa phòng học liền quay đầu nhìn anh. Vừa nhìn một cái, Đường Chi Hứa lại nhận ra ánh mắt của đồng loại.
Không chỉ cùng là một loại người, cậu còn ngụy trang.
Đây cũng là lý do vì sao anh có thể yên tĩnh ở trong phòng học cả buổi sáng. Sau trận đánh nhau buổi trưa, tâm trạng anh đã tốt lên, ngay sau đó liền đến khu bia tượng niệm liệt sĩ.
Lê Khanh cứ nhìn Đường Chi Hứa như vậy, thấy trong mắt của anh có một sự vừa nghiêm túc, vừa chân thành mà trước đây chưa bao giờ thấy. Không nghĩ đến, hóa ra Đường Chi Hứa cũng có ánh mắt chân thành như vậy.
Khoảnh khắc này, Lê Khanh chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310593/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.