Chương trước
Chương sau
Tên côn đồ này cũng thuộc hạng ăn mềm sợ cứng, nhìn thấy Viper trong tay có súng, Aomaba bọn họ đều là người da trắng, cũng không dám tiến về phía trước! Thế nhưng cứ như thế mà rút lui thì lại cảm thấy mất mặt! Viper khẽ nhíu chân mày, đưa tay lại là súng, bắn xuyên qua chân một người, gào to: -Cút!Bọn côn đồ này bấy giờ mới hiểu ra, chúng đã gặp phải cọng rơm cứng rồi! Chẳng những không sợ bọn chúng mà còn dám xuống tay! Jakarta hiện giờ, bất kể là cảnh sát hay quân đội, toàn bộ đều đã nghỉ lễ rồi, tạo cho bọn chúng rất nhiều cơ hội. Nhưng điều này cũng có nghĩa là, nếu bọn chúng người này giết bây giờ thì không biết đến bao giờ cảnh sát và quân đội mới có thể phát hiện ra.Hơn nữa, bọn chúng chỉ có thể nhằm vào Hoa kiều, mà người đứng trước mặt chúng bây giờ lại là người da trắng! Đánh giết Hoa kiều thì chẳng sao, nhưng nếu làm bị thương người da trắng thì đúng là gặp rắc rối to rồi. Nhất là người Mỹ và người Anh, nếu thực sự dám nhe răng thì đến lúc cả chính phủ cũng không giúp gì được bọn chúng!Chính lúc đó, chỉ thấy từ đầu đường phía kia có mấy chiếc xe việt dã đang chạy tới, vừa đi vừa bấm còi inh ỏi, hùng hổ lao tới phía này.Tên côn đồ này liền lập tức khiêng hai tên đồng bọn ra xa.Mấy chiếc xe việt dã thắng xe lại với âm thanh chói tai ngay trước mặt rắn hổ mang, cửa xe bị người phía trong một cước đá mở ra, liền sau đó, nhóm côn đồ như thể mắt muốn nhảy ra ngoài vậy – từ trong xe bước ra hai gã thanh niên to khỏe, tay cầm súng máy!-Viper, chính là bọn chúng đây hả?Một người ngồi ở ghế phụ vừa nhìn mấy người bọn Áo mã ba vừa nói:-Cho chúng lên xe, đi đâu được? Đại sứ quán hay là khách sạn? Ế? Hắn là Hoa kiều à? Nói xong hắn nhìn Ngô Hải bĩu môi nói.-Ừ, là Hoa kiều, hơn nữa tôi hỏi rõ rồi, gần nhà hắn còn có gần một ngàn người nữa đều là Hoa kiều!Viper đắc ý cười nói,-Christopher, chúng ta thắng lớn rồi!Người da trắng kia không nhịn được hít một hơi phấn khởi khua tay nói :-Vậy mày còn lằng nhằng cái gì? Còn không mau lên xe. Sau khi đưa bọn này về thì chúng ta phát tài rồi!Aomaba mơ hồ lên xe, Viper nhìn thoáng qua mấy tên côn đồ vẫn đang ở đó, khinh miệt giơ ngón tay giữa lên, đoàn xe nghênh ngang rời đi trước những ánh mắt phẫn nộ.-Hừ! Nếu không phải là giữa ban ngày, lại lại nơi công cộng, nếu không thì đã cho chúng một đao róc xương lóc thị cái lũ khốn khiếp, dám nhe nanh trược mặt ta! Viper oán hận nói.-Vậy mày có thể đợi mọi việc xong xuôi hết cả rồi mới quay lại tính sổ cái bọn đó!Christopher nói. Frank theo dõi bọn chúng rồi!-Thế đã là gì! Cái lũ khỉ dân bản xứ, còn cả cái bọn người Hoa, trong mắt tao, ngoại trừ màu da hơi khác, còn lại tất cả đều như nhau!Viper nói.Câu nói này của hắn lập tức nhận được sự đồng tình từ những người trong xe, đến cả bọn Aobama cũng gật đầu lia lịa. Quả thật như những gì hắn nói, trong mắt bọn chúng thì người Hoa cũng được, người Indonesia cũng được, bộ mặt chả có gì khác nhau lắm.-Này! Tôi là Áo Mã Ba, rất vui được làm quen với mọi người!Aomaba đưa tay ra với người ngồi ở hàng ghế trước là Christopher nói -Tôi là phóng viên của báo Associated Press. Xin hỏi, các anh phục trách bảo hộ an toàn cho chúng tôi phải không?Được mấy người lực lưỡng mang súng này đưa về, Aomaba không khỏi mừng thầm. Hắn đã điện thoại thông báo hết sự tình ở Jakarta cho tòa soạn, cũng thông báo cho đại sứ quán rồi. Vừa rồi là do quá lo lắng cho sự an toàn của mình nên mới phải chạy về đại sứ quán. Bây giờ đã có mấy người vệ sĩ này hộ tống rồi, Aomaba lại muốn đi xem xét Jakarta thêm một chút, hắn tuy không phải là phóng viên hiện trường, nhưng cũng rất hiểu, nếu mình có thể chụp thêm vài bức ảnh rồi gửi ảnh về qua tòa soạn qua đại sứ quán thì đây sẽ là một tin tức lớn vô cùng! Có khi lại nhận được gải thưởng gì đó!Nghĩ đến đây, Aomaba không khỏi có chút chán nản, hiện giờ ở Jakarta có tới mười mấy tổ tác nghiệp của các hãng truyền thông nổi tiếng thế giới! Các đồng nghiệp này, không có ai là kém cỏi cả. Có lẽ giờ này cũng đang có người gửi tin tức về nước để viết bài rồi. Cho nên, càng phải gấp rút lên. Tốt ở chỗ mấy người này là do tòa soạn phái tới, nếu bản thân có thể cho họ nhiều thứ tốt hơn thì có thể sẽ dễ dàng thuyết phục bọn họ.Christopher vừa bắt tay với hắn vừa nói: -Xin chào, anh có thể gọi tôi là Viper bọn tôi quả thực có nhận được nhiệm vụ là phải bảo đảm an oàn cho các anh! Nhưng chúng tôi cũng hy vọng các anh đến đại sứ quán rồi thì sẽ ở lại trong đó, bởi vì chúng tôi có nhiệm vụ mới, chỉ sợ trong thời gian này, không có cách nào phái người đi theo bên cạnh các anh được!Sắc mặt Aomaba lập tức đen đi một nửa! Nếu như không có bọn họ bảo vệ, hắn không thể thuyết phục tất cả mọi người cùng hắn hành động được!-Là việc các người mới nói phát tài sao?Robert ở một bên tò mò hỏi.-Hà hà! Bên trong xe mấy người cười mà không nói. Bọn họ đều biết, công ty nói rất rõ ròng, khi bạo loạn xảy ra thì bọn họ lập tức phải hộ tống….-***you!Viper vỗ trán nói, -Aomaba, các anh chụp được bảo nhiêu ảnh? Có thể chứng minh Jakarta xảy ra bạo loạn, hơn nữa lại là nhằm vào Hoa kiều không?Christopher ngơ ngác một lúc, mặt cũng khổ sở. Bọn chúng quên mất, nếu bọn chúng có thể đưa những tổ phỏng vấn này về nơi an toàn đầu tiên, hơn nửa đã chụp đủ ảnh chứng minh Indonesia đang xảy ra bạo loạn nhằm vào Hoa kiều, và trong vòng 6 tiếng sau khi sự việc xảy ra chứng cứ về với đội phỏng vấn thì sẽ nhận được tiền thưởng! Giải thưởng sẽ là một triệu đô, giải nhì là mười ngàn đô! Cứ thế đến giải 6! Mà những người hộ về của tổ phỏng vấn này cũng sẽ nhận được số tiền tương đương.-Chứng minh bạo loạn ỏ Jakarta là nhằm vào Hoa kiều sao?Aomaba ngơ ngác một chút, nhớ lại một chút mới nói không chắc chắn, -Chỉ sợ là chưa được, ở đây mới chỉ có thể chứng minh Jakarta xảy ra bạo loạn và việc cuộc biể tình thị uy của giáo viên và sinh viên trường đại học Saskatchewan bị chính phủ dùng quân đội trấn áp mà thôi!-Viper, anh đưa anh ta xuống xe, cùng vài anh em khác đi cứu người, tôi sẽ đem theo 4 anh em, cùng bọn họ đi dọc con đường này tìm chứng cứ!Christopher lập tức phanh xe, dù là giải 6 cũng sẽ có 10 ngàn đô mà! Nếu đoạt được giải nhất thì có thể có một triệu đo! Bọn chúng xưa nay, thực hiện những nhiệm vụ ra sống vào chết cũng chưa chắc có được một triệu đô! Thế nhưng, hắn cũng không thể đem tất cả ra đặt cọc vào đây được! Như ở trên đã nói, nhiệm vụ thứ hai là làm tại Jakarta làm hết sức mình để cứu người Hoa kiều, đưa bọn họ tới đại sứ quán các nước, cảng biển, sân bay và bảo vệ sự an toàn của bọn họ, đến khi có phương tiện chuyên chở tới! Xong việc, công ty sẽ dựa vào số người mà từng đội đưa được lên phương tiện chuyên chở một cách an toàn với giá 500 đô la một người mà trao thưởng cho các đội.-Được, anh hãy lập tức liên lạc với những người khác, bảo họ đem vài xe buýt đến! Tôi ở đây hễ có tin sẽ lập tức tới ngay!Viper cũng không chút do dự mà đá cửa xe mở ra, đồng thời một phát bắt được Ngô Hải Thuận, kéo anh ta từ trên xe xuống, bước lên chiếc xe thứ ba, tiếp sau đó, ba chiếc xe phía sau liền đi về phía khác!-Aomaba, được rồi, giờ anh là đội trưởng, anh thấy ở đâu có thể tìm thấy chứng cứ?Christopher nhìn Áo Mã Ba nói, -Anh đừng có nói với tôi, anh không có gan chụp ảnh trong tình thế hỗn loạn thế này đấy! Mấy người chúng tôi có thể bảo đảm cá anh sẽ không chết trước mặt chúng tôi!-Tại sao phải nói bạo loạn ở đây là nhằm vào người Hoa kiều?Aomaba trầm giọng hỏi. Hắn thấy trong chuyện này ắt phải còn có điều gì đó mà hắn chưa biết.-Không có vì sao! Anh muốn hỏi vì sao thì anh nên hỏi chủ tịch công ty anh!Christopher lạnh lùng nói,-Chúng tôi chỉ quan tâm làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, làm sao để lấy được tiền thôi! Nếu anh không thể phối hợp với chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng! Nhưng tôi có thể nói với anh, bây giờ anh lãng phí giây nào phút nào thì đều liên quan tới việc hai bên chúng ta có thể lấy được một triệu đô la Mỹ hay không đó!-Một triệu đô la Mỹ?Aomaba không khỏi thất thanh kêu lên, đám người Robert cũng vô cùng ngạc nhiên ! - Không sai! Một triệu đô la Mỹ,các anh và chúng tôi, mỗi bên một triệu đô la Mỹ!Cristopher nói một cách thong thả và rành mạch để cho mọi người đều nghe rõ ràng. -Thế nhưng, yêu cầu là chúng ta phải là đội đầu tiên đưa được chứng cứ chứng minh Jakarta đang xảy ra bạo loạn nhằm vào người Hoa kiều về, và đưa tin qua truyền thông. Còn cần tôi phải nói lại với mấy người nữa không?-Ông trời à! Aomaba thấp giọng nói, một triệu đô la Mỹ, đối với mấy người họ cho dù là tất cả chia đều thì cũng là một số tiền lớn rồi! Huống chi nếu trở thành phóng viên của đội đầu tiên đưa tin tức Jakarta xảy ra bạo loạn ra với toàn thế giới thì còn rất quan trọng với tiền đồ sau này của bọn họ.-Được thôi, được thôi, tôi tin các anh!Aomaba trầm ngâm một lát nói.-Đi về phía trước, sau ba nghìn mét thi rẽ sang trái, lại đi khoảng 5 nghìn mét, tôi nhớ ở đó có một con phố buôn bán của người Hoa! Tôi nghĩ, chúng ta có thể tìm được chứng cớ đầy đủ ở đó!Động cơ xe việt dã phát ra tiếng gầm rú, tiếp sau đó, hai chiếc xe việt dã chạy điên cuồng với tốc độ ít nhất là 70km/h trên đường phố Jakarta loạn lạc.-Marc, chú ý chụp lại hai bên đường!Aomaba cố gắng bình tĩnh lại, lớn tiếng kêu lên,-Chúng ta phải có đủ tư liệu!Mặc dù nói bản thân đã là người đầu tiên đưa tin Jakarta xảy ra bạo loạn về tòa soạn và đại sứ quán, trên đoạn đường này cũng chụp được không ít cảnh tường đường phố Jakarta, thế nhưng không có đối chứng, thì không thể chứng minh cuộc bạo loạn này là nhằm vào người Hoa kiều! Mặc dù nói, hắn giờ cũng không rõ việc này rốt cuộc là sao, nhưng chỉ cần biết trong thời gian quy định hoàn thành được nhiệm vụ thì mới có thể có được một triệu đô la Mỹ cũng đã đủ làm cho tính hiếu ki của bọn họ bị kiềm xuống.-Vâng! Robert! Ngươi tới giúp tôi ổn định!Marc lúc này tinh thần hưng phán!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.