Chương trước
Chương sau
Tô Hóan Đông khẽ gật đầu, nếu như vậy, đương nhiên là tốt nhất! Tuy ôngta không muốn mở đường cho con cháu trong nhà, nhưng việc này và lợi ích quốc hữu lại muốn mình Phương Minh Viễn xuất tiền túi, vậy cũng thực sự là quá không ra gì! Bất kể Phương Minh Viễn có thân thế lớn cỡ nào,cũng đều là chính Phương Minh Viễn dựa vào năng lực và sự sáng suốt lấylại, quốc gia hưởng thụ khoản thuế chưa nộp của doanh nghiệp nhà họPhương, hưởng thụ những cống hiến trên mọi phương diện của nhà họPhương, còn muốn nhà họ Phương lấy ra trên chục tỷ Usd làm việc cho quốc gia, nếu không có hồi báo, điều này về tình về lý đều nói lại.

Nếu Phương Minh Viễn nói, trong lần gia, vậy thì lần giao dịch này, hắncũng sẽ không bị thiệt, vậy thì tự nhiên là điều rất tốt! Thu mua đấthiếm gấp 3 lần giá cả thị trường quốc tế, mức giá này cũng đủ để giảithích với các doanh nghiệp quốc doanh và doanh nghiệp tập thể! CònPhương Minh Viễn lại can thiệp như thế nào với một số công ty nướcngoài, điều này không cần để ông ta phải lo lắng, tin rằng Phương MinhViễn chắc chắn càng hiểu rõ phải như thế nào tranh được lợi nhuận lợnhơn từ người nước ngoài so với những quan chức xuất khẩu đất hiếm!

-Phương án này của anh, có cơ hội tôi sẽ bàn với giám đốc! Ngành sản xuất đấthiếm trong nước cũng thực sự rất cần chỉnh đốn kĩ lưỡng lại!

Tô Hoán Đông đập đạp bản báo cáo của Phương Minh Viễn ở trên bàn, cười lạnh nói:

-Một số người cũng thực sự cần phải đánh bại!

Sở dĩ ngành sản xuất đất hiếm trong nước trở nên như ngày hôm nay, căn bản chẳng qua là chia ra các nhà máy cung cấp những kỹ thuật tinh luyện sản xuất đất hiếm cho mấy nước có đất hiếm, đột nhiên dường như một đêmxuân trăm hoa đua nở khắp cả nước, quyền khai thác càng bỏ lại cho chính quyền địa phương! Điều này mới tạo nên hiện tượng náo loạn như hiệngiờ!

-Ông nội Tô, tự cháu cảm thấy, việc quản lý đất hiếm củachính phủ là tốt nhất, nâng cao đến mức như quản lý thuốc phiện và vàngbạc, chỉ có như vậy mới có thể thực sự quản lý tốt đất hiếm.

-Mà đất hiếm, cũng thực sự đáng để chúng ta làm như vậy!

Trung Quốc khó có được tài nguyên quan trọng có thể xưng hung thiên hạ, nhưng không thể khiến những kẻ bại tử cứ bị hủy diệt như vậy!

-Ừ!

Tô Hóan Đông gật gật đầu.

-Ta sẽ cố gắng thử xem!

Tuy ông ta làm Phó thủ tướng, nhưng về việc này cũng không thể cam đoan!Nhưng, ông ta cũng không dám chắc hết. Ít nhất về việc này, Tô Hoán Đông tin rằng lực lượng của bọn họ kiên quyết ủng hộ ông ta!

-A, đúng rồi, còn có một việc phải nói với cháu!

Tô Hoán Đông rút ra một văn kiện từ trên bàn đưa cho Phương Minh Viễn nói:

-Đây là tin tin mới nhất điều tra được từ công ty xuất khẩu Farari nước Anh! Cháu xem thử!

Phương Minh Viễn cầm lấy, chỉ nhìn mấy cái, sắc mặt có chút trầm ngầm trongviệc nhập khẩu đất hiếm của công ty xuất nhập khẩu Farari nước Anh, làđể phát triển năng lượng cao laser? Khó trách Philip Rodman không nỡnhập khẩu đất hiếm từ trong tay anh ta, cho dù là bị mất một khoản, cũng sẽ không tiếc. Tuy nhiên…Phương Minh Viễn đã có tính toán sẵn tronglòng, tuy nói hắn bán một nghìn tấn cho công ty xuất nhập khẩu Fararicủa Anh, nhưng mấy loại nguyên tố đất hiếm sản lượng của vùng khác rấtít hàm lượng trong đó không cao. Mà e là công ty xuất nhập khẩu Fararicũng lo lắng một mình mua mấy loại nguyên tố đất hiếm dẫn đến sự cảnhgiác của Phương Minh Viễn, cho nên cắn răng chịu đựng, mua lại một nghìn tấn đất hiếm với giá cao!

-Trong nước cũng có rất nhiều ngườilàm bên nghiên cứu khoa học đang dốc hết tâm huyết vì dự án này, cho nên có dự định đi điều tra nhanh chóng!

Tô Hoán Đông nói:

-Nhưng, có một số người đối với việ cần hay không cần giới hạn mấy loại nguyêntố đất hiếm này về việc xuất khẩu của công ty xuất nhập khẩu Farari!

Có người cho rằng, được biết nước Anh muốn dùng một số kỹ thuật phát triển năng lượng cao laser, thì không thể lai xuất khẩu cho người Anh. Đừngnói bản thân kỹ thuật năng lượng cao laser thì có thể sử dụng trong quân sự, lần này cũng không thể dể dàng tha cho người Anh!

Cũng cóngười cho rằng, hiện giờ đúng là thời kỳ hòa phát triển hòa bình vữngchắc quật khởi, nghiên cứu phát triển cao laser của người Anh cũng không phải việc gì đáng tò mò, theo tình báo của một số ban ngành có lienquan, trên thế giới này không ít quốc gia đều đang nghiên cứu một kỹthuật, chẳng qua cái nhìn của mọi người không giống nhau, phương hướngnghiên cứu cũng khác! Chỉ cần cản trở Anh, kỳ thực không có ý nghĩa gìđặc biệt trên thực tế. Nếu nói như vậy mà nảy sinh xung đột gắt gao vềthương mại với Anh, những người này lo lắng, có sẽ vì cái nhỏ mà đánhmất cái lớn không? Dù sao hiện giờ nước Anh là một trong những bạn làmăn thương mại quan trọng của Trung Quốc! Hơn nữa vẫn là nước đồng minhquan trọng, gây thù hận với nước Anh sẽ ảnh hưởng đến các nước khác củaLiên minh Châu Âu không?

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:

-Ý của ông nội là…

-Có thể bán ít một chút thì bán ít, nhưng cũng không cần vạch trần bộ mặt với người Anh!

Tô Hoán Đông nói một cách rất thấm thía:

-Ta biết chừng mực trong đó không dể nắm bắt, nhưng ứng dụng về kỹ thuậtcông nghệ laser năng lượng cao trong quân sự rất rộng, không có ý làmhại hổ, thì hổ cũng không làm hại người! Đối với nước Anh, chúng tôicũng không thể không đề phòng! Cho dù là nhìn từ góc độ lịch sử, vẫn làđồng mình chặt chẽ Anh Mỹ, một khi Trung Quốc và Anh Mỹ trở mặt, Tô Hoán Đông cũng không thể không suy xét đến tác dụng khổng lồ của năng lượngcao laser trong quân sự.

Phương Minh Viễn gãi gãi hai má, yêu cầu này không phải dể dàng mà đạt được, hơn nữa sau này cũng dể bịmột số “người yêu nước” trong lúc tức giận nhất thời không phân rõ tốtxấu đánh vào hang ngũ Hán gian. Tuy Phương Minh Viễn không sợ điều này,nhưng cuối cùng là bớt đi một việc!

-Điều này, cũng không phải không có cách!

Phương Minh Viễn chậm rãi nói.

-Ừ? Có biện pháp gì?

Tô Hoán Đông khẽ nhếch hai hang lông mày lên nói.

Đối với dòng chảy của một số vật tư chiến lược nào đó, nhà nước cũng rấtđâu đầu, nghiêm khắc khống chế, sẽ dẫn đến những kháng nghị nghiêm khắccủa chính phủ nước ngoài, nhưng dù sao đi nữa, trong lòng không thoảimái lắm, hơn nữa vừa nghĩ đến sau này một số thứ đồ còn có khả năng rơixuống đầu của chính mình, vậy thì càng đừng nhắc đến nữa!

-Ôngnội Tô, ta nhớ chúng ta mua Natri ở Nam Phi? Chính phủ Nam Phi có yêucầu chúng ta hứa mua được Natri không thể ứng dụng cho lĩnh vực quân sựkhông? Chúng ta cũng có thể dựa theo bức tranh nổi, yêu cầu đối phươngmua đất hiếm, nhất định phải nói rõ việc sử sụng đất hiếm, không thể sửdụng trong lĩnh vực quân sự?

Phương Minh Viễn nói.

-Điềunày cũng phù hợp với nguyện vọng về khát vọng hòa bình của nhân dân,càng phù hợp với tiền lệ của quốc tế, cho dù nước Âu Mỹ càng không hàilòng, ít nhất cũng không nói gì rõ ràng chẳng phải sao?

Tô HoánĐông trầm ngâm một lát, chậm rãi gật gật đầu, lời đề nghị này vẫn cótính khả thi, ít nhất là trong trật tự quốc tế như hiện giờ, là phù hợpvới quy tắc quốc tế! Làm khó các nước Âu Mỹ như vậy, có thể khiến bọn họ câm miệng lại!

Cứ như vậy, trong việc xuất khẩu đất hiếm, chínhphủ Trung Quốc đã nắm quyền chủ động! Đối với những nước bè bạn, sau này có thể nới lỏng một chút: mà những nước đó không hòa hảo với TrungQuốc, đây chính là cách tốt nhất để hạn chế việc xuất khẩu đất hiếm!

-Tiểu tử cháu, biết được những thong tin này từ đâu?

Tô Hoán Đông đột nhiên lại đập bàn nói. Chính phủ Trung Quốc mua natri của Nam Phi, là việc gần một năm nay rồi, trong nước có thể là chưa có đưatin, hơn nữa trên thực tế, Trung Quốc cũng cố gắng hết sức để che dấu bí mật này, Phương Minh Viễn tên tiểu tử này lại biết được nó từ đâu?

Phương Minh Viễn hoảng sợ, thông tin này hắn đột nhiên biết được trong kiếptrước, nhưng hắn lập tức đã chấn an lại, hai tay nắm chặt lại nói:

-Ông nội Tô, việc này, có thể lừa được nhất thời, chứ không lừa được cả đời! Hơn nữa, chính phủ quản được giới truyền thông trong nước, hay quảnđược truyền thong quốc tế? huống chi, hiện giờ đã tiến vào thời đạiInternet rồi, tin tức này sao dấu được lưới trời, đó là điều tuyệt đốikhông thể! Nhìn thấy ở đâu, cháu đã quên rồi, dù sao cũng là ở nướcngoài!

Tô Hoán Đông lúc này thoải mái, hai tháng gần đây, PhươngMinh Viễn đều dành hầu hết thời gian bôn ba ở nước ngoài, điều này ôngta cũng biết, hơn nữa Phương Minh Viễn rất coi trọng Internet, ông tacũng biết. mà truyền thong của nước ngoài, đa số đều không phải của nhànước, cho nên bùng ra những tin thất thường, cũng là điều bình thường!

-Những việc này biết thì biết rồi, không cần nói lung tung nữa! nếu không, chính ta cũng không bảo vệ được cháu!

Tô Hóan Đông trầm mặt lại, nói một cách rất nghiêm túc:

-Điều này lien quan đến cơ mật an toàn quốc gia!

Phương Minh Viễn cảm thấy có chút dở khóc dở cười, trong kiếp trước là nhưvậy, truyền thông nước ngoài đều đã có lời thề som sắt, trong nước cònche dấu không thừa nhận, nhưng cuối cùng những việc này phải công bố rangoài chứ? Kết quả chính là khiến cho sự tín nhiệm của người trong nướcvới truyền thông nước ngoài càng cao, cao hơn cả sự tín nhiệm của giớitruyền thông trong nước! mức tín nhiệm của chính phủ, cứ như vậy trở nên suy yếu từ lúc nào không biết.

-Ông nội Tô, điều này trong nướchoàn toàn không phải là điều cơ mật bí mật của quốc gia nữa, giữ bí mậtcòn có ý nghĩa gì? Khó nói, người trong nước vẫn không bằng người nướcngoài đối với sự hiểu biết về quốc gia mình, tình hình như vậy, ông cảmthấy bình thường không?

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói:

-Cháu sẽ không lan truyền tin tức này, nhưng cháu có thể nói cho ông biết,trong tương lai, cùng với sự phát triển của Internet, trên trái đất bấtcứ một sự việc phát sinh ở một nơi nào, chỉ cần có người muốn lan truyền ra ngoài, chỉ mấy phút thôi, thì đủ để khiến cả nhân loại biết đến! ông không cần nối cho cháu biết, đến lúc đó trong nước có thể ngắt mạng,như vậy chỉ sẽ khiến Trung Quốc tự trói tay chân, tự diệt vong mà thôi!

Tô Hoán Đông cũng cũng không khỏi biến đổi sắc mặt! tuy ông ta biết, hiệngiờ ngành internet đã trở thành một trong những ngành mới được coi trọng nhất, cũng là ngành mà Phương Minh Viễn vô cùng coi trọng, nhưng ông ta không thể ngờ đến, không ngờ Phương Minh Viễn sẽ đem ngành internetnâng cao đến mức đủ để quyết định sự phát triển sống còn của một quốcgia trong tương lai!

Phương Minh Viễn đứng dậy, rút ra một bản văn kiện từ trong túi tài liệu mang theo bên người, đặt lên bàn của Tô Hoán Đông nói:

-Ông nội, đây là tài liệu liên quan đến mùa hè năm sau, rất có thể trongnước sẽ xuất hiện báo cáo điều tra về việc xuất hiện trận lũ lụt rấtlớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.