Chương trước
Chương sau
Đoàn người lại lên xe, tiếp tục đi về phía trước, càng vào trong, đườngnhựa chuyển dần thành đường đất, cũng càng ngày càng hẹp, đôi khi, chỉcó thể cho một chiếc xe đi lọt, mà bên cạnh, là vách núi đá chênh vênh,khiến Lâm Dung phải kinh hãi.

Phương Minh Viễn chú ý thấy dọctheo đường đi, càng vào sâu bên trong, những quả đồi trọc hiện ra càngnhiều! Xem ra Liên Chính Minh nói, Lũng Bắc cảnh nội có hơn 130 khu núiquặng, quả thật không sai! Đoàn xe tiếp tục tiến sâu, Phương Minh Viễnlại thấy trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe tải vận chuyển xuấthiện, đôi lúc, có những chiếc xe rời khỏi đường lớn, đi vào con đườngđất bên trong núi.

-Những chiếc xe đó đều là vận chuyển nguyên liệu và cấp dưỡng cho khu mỏ, rồi vận chuyển đất hiếm ra ngoài!

Lưu Dũng Lục chú ý thấy ánh mắt của Phương Minh Viễn, liền giải thích:

-Nhân viên chấp pháp trong huyện chúng ta, đôi khi là theo chân những chiếcxe này đi tìm hiểu nguồn gốc và tìm được thêm những khu mỏ chưa đượcchứng nhận. Chỉ là do tiền của thiếu thốn, hàng năm cũng chỉ có thểthỉnh thoảng mới tiến hành tuần tra!

Ngồi ở trên ghế phụ, LiênChính Minh lúc này sắc mặt cũng không khỏi có chút lúng túng, tuy rằnghắn cũng biết, Lưu Dũng Lục nói là nói thật! Lũng Bắc núi lớn nhiều,giao thông không tiện, vốn tài chính ít ỏi kia, căn bản là chống đỡkhông nổi các cuộc tuần tra quy mô lớn, cũng để che mắt một chút trongcái thời điểm mà chính quyền tỉnh và thành phố làm nghiêm công cuộc khai thác đất hiếm! Mà cũng vì thành phố không giúp đỡ về mắt tài chính, nên cũng chẳng còn cách nào khác!

-Vấn đề thiếu thốn tài, tôi tinrằng một, hai năm gần đây đã được giải quyết. Trung ương đối với sảnnghiệp đất hiếm bị khai thác bừa bãi, vô cùng đau lòng! Lúc này đây sởdĩ mạnh mẽ chỉnh đốn khai thác đất hiếm ở Chương Châu, chính là muốnkhiến khai thác đất hiếm một lần nữa trở lại quỹ đạo! Đất hiếm là tàinguyên vô cùng quý giá, là nguồn nguyên liệu không thể thiếu để pháttriển khoa học kỹ thuật tiên tiến hiện đại của chúng ta! Lãnh đạo thànhphố, hiện tại cũng đang nghiên cứu, làm sao để phối hợp với công ty khai thác mỏ Hoa Tân, chính quy hóa sản nghiệp đất hiếm ở Chương Châu!

Liên Chính Minh nói.

-Vậy là quá tốt rồi!

Lưu Dũng Lục không kìm được vui mừng mà nói:

-Kỳ thật chúng tôi cũng không phải là không muốn quản, chỉ có điều đó cănbản là không quản được! Chỉ cần có sự ủng hộ tài chính của thành phố,thì chúng tôi nhất định sẽ quản tốt được!

Đoàn người của PhươngMinh Viễn ở lại Lũng Bắc ba ngày, khảo sát thực địa. Mà tình hình thuđược, khiến Phương Minh Viễn không khỏi tâm sự nặng nề.

Đây quảlà không tra thì không biết. Một khi đã tra ra thì phải giật mình. LũngBắc là huyện hẻo lánh nhất ở Chương Châu, mặc dù nói ở huyện có khoảng130 khu mỏ được chứng nhận, nhưng trải qua điều tra thực tế, thuộc hạcủa Phương Minh Viễn đã thấy hơn 200 khu! Mà phần lớn đều là thiết bịđơn sơ, giấu kín cho trong núi, hơn nữa đường đến cũng thường thường cóngười gác! Đối với sự xuất hiện của người xa lạ, cực kỳ cảnh giác, đôibên còn xảy ra vài lần xung đột, chỉ tiếc là gặp phải những đối thủ nhưđám người Trần Trung, thì chúng chẳng khác gì tay không đánh lên thép!

Nhưng cũng có không ít khu mỏ thoạt nhìn đã hoang phế, theo cư dân địaphương, từ sau cơn địa chấn chống quan trường Chương Châu, những ngườinày liền dỡ hết thiết bị, không xuất hiện lại, chỉ để lại cho địa phương một cục diện rối rắm! Một Lũng Bắc bộ dạng như vậy, phóng nhãn toàn bộChương Châu, rồi xa hơn là toàn bộ các khu mỏ phía nam, sản nghiệp đấthiếm đã thối nát đến mức làm người ta nhìn thấy phải đau lòng!

Tô Hoán Đông trong thư phòng ở thủ đô, mang theo vẻ mệt mỏi, nghe báo cáo của Phương Minh Viễn.

-Ông nội Tô, sản nghiệp đất hiếm nhất định phải tiến hành chỉnh đốn! Còn kéo dài như vậy nữa, cháu rất lo lắng, ba đến năm mươi năm về sau, khi màchúng ta cần đất hiếm, có lẽ sẽ phải nhập khẩu đất hiếm từ nước ngoàimất! Nhưng, tới lúc đó, đừng nói là Nga, Mĩ, Úc, có thể bán cho chúng ta hay không, giá cả tuyệt đối sẽ không còn là cái giá như hiện nay!

Phương Minh Viễn vô cùng đau đớn nói.

Tô Hoán Đông nhìn bản báo cáo trên bàn về đất hiếm ở Chương Châu mà Phương Minh Viễn đưa tới, số liệu trên đó, quả là khiến người ta phải đaulòng! Mặc dù là sau cơn địa chấn giới quan trường Chương Châu, trungương đối với loạn cục đất hiếm ở Chương Châu cũng có những hiểu biếtnhất định, nhưng thật không ngờ sản nghiệp đất hiếm ở Chương Châu đấtlại loạn đến mức này!

-Minh Viễn, cháu thấy không? Rất nhiều công ty Nhật Bản, đã liên danh chống lại sản nghiệp đất hiếm của nước ta,hơn nữa, bọn họ còn kêu gọi các quốc gia phát triển ở Âu Mĩ, cho rằnggiá cả đất hiếm tăng vọt, làm nguy hại đến sự phát triển bình thường của nền kinh tế quốc tế. Hiện tại các công ty khai thác đất hiếm ở trongnước cũng đã loạn như cào cào hết lên rồi!

Tô Hoán Đông hỏi.

-Cháu biết! Cháu chỉ cho rằng bọn họ đang nói láo!

Phương Minh Viễn không chút do dự mà nói:

-Bọn họ đây là đang muốn tung tin giật gân! Nếu như nói giá cả đất hiếm tăng vọt trên phạm vi lớn là gây nguy hại cho sự phát triển bình thường củakinh tế quốc tế, như vậy thì gậy đầu tiên phải là đánh vào các nước sảnxuất dầu ở Trung Đông! Giá cả dầu thô, tháng mười năm 1973, ngay lúc đótổ chứ OPEC quyết định nâng giá một thùng dầu từ hai phẩy chín đô la Mỹlên năm phẩy một đô la Mỹ, họ còn định cắt giảm 5% sản lượng dầu thô mỗi tháng, mãi đến khi Israel rút khỏi vùng đất chiếm đóng năm 1967, mà khi đó, giá cả dầu mỏ cao nhất đã đến mỗi thùng mười một phẩy bảy đô la Mỹ! Mà hiện giờ thị trường dầu thô thế giới, giá cả dầu thô còn gấp mườibốn mười lăm lần năm 1973! Hiện giờ trên thị trường quốc tế, giao dịchđất hiếm hàng năm kim ngạch tuy chỉ có vài tỷ đô la Mỹ, mà kim ngạchgiao dịch dầu thô quốc tế thì cao tới mấy trăm tỷ đô la Mỹ! Bọn họ cũngđâu thể cự tuyệt mua dầu thô đâu?

-Tại sao vậy chứ?

Tô Hoán Đông hỏi ngược lại.

-Bởi vì dầu mỏ là nhu yếu phẩm, lượng cung cũng không sung túc, mặc dù làbọn họ quốc nội cũng có dầu mỏ dự trữ, nhưng cũng không nổi một hai năm! Mà mấy năm qua, họ mua đất hiếm từ chúng ra, cũng đều đã trữ bị cho bađến năm năm sau! Cho nên bọn họ không sợ thiếu đất hiếm trong một hainăm tới! Hơn nữa, bọn họ rất rõ ràng, mặc dù chúng ta không suy xét vấnđề ô nhiễm môi trường, lợi nhuận kiếm được từ đất hiếm cũng tương đốihữu hạn, cho nên những xí nghiệp này, căn bản là chịu không nổi thànhphẩm đọng lại! Chỉ cần bọn họ cự tuyệt thu mua, như vậy không được baolâu, các xí nghiệp của chúng ta sẽ chống đỡ không nổi, ngược lại phảiyêu cầu bọn họ thu mua!

Phương Minh Viễn cười lạnh nói:

-Nếu như chuyện này không có gì thay đổi, đợi khoảng mười lăm mười tám nămsau, khi những quốc gia này đều đã dự trữ đủ dùng trong mấy thập niên,thì khống chế xuất khẩu đất hiếm, còn có ý nghĩa gì?

Tô Hoán Đông gật đầu nói:

-Vậy cháu có phương pháp gì ứng phó lại chưa? Chính là khoản dự trữ quốc gia mà cháu mới nhắc tới sao?

-Không sai. Đất hiếm có thể nói là vật tư chiến lược của tương lai! Nó chẳngnhững có thể ứng dụng cho khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến, mà cònlà nguyên liệu không thể thiếu cho các xí nghiệp quân sự tương lai. Hơnnữa cháu tin, cùng với sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật,sẽ phát hiện ra ngày càng nhiều ứng dụng của đất hiếm, so với việc vìhơn chục tỷ đô la Mỹ ngoại hối, hy sinh môi trường quốc nội, lãng phívật tư chiến lược, thì không bằng nghiêm khắc tiến hành khống chế, cùnglúc phụ trách phát triển kinh tế và quân sự. Mặc khác cũng có thể thựchiện áp lực đối ngoại! Tô gia gia, ông có nghĩ tới, lượng lớn đất hiếmxuất khẩu của chúng ta, chẳng những không kiếm về được tương ứng ngoạihối cho kiến thiết kinh tế đất nước, mà ngược lại còn đem lợi ích traotặng tay người khác! Đất hiếm đối với việc chế tạo xe tăng, tên lửa vàphi cơ chiến đấu Mỹ có tác dụng vô cùng trọng yếu. Nếu như có một ngày,chúng ta phát sinh xung đột với các nước láng giềng, thì lấy đâu ra đấthiếm để chế tạo vũ khí công nghệ cao cho mình!

Phương Minh Viễn ngang nhiên nói.

-Vậy phải ứng phó thế nào với những công ty nước ngoài này đây? Bọn họ ởquốc gia mình đều có sức ảnh hưởng tương đối lớn, có thể ảnh hưởng đếnchính sách thực thi của chính phủ các nước, hiện giờ quốc gia cần mộtthời gian hòa bình quật khởi, trong khoảng thời gian này này, chúng takhông hy vọng phát sinh xung đột hay mâu thuẫn với nước ngoài. Hơn nữa,quốc gia chúng ta kinh tế phát triển, cũng cần đến thị trường ngoạiquốc! Vì đất hiếm mà để xuất khẩu bị ngăn trở, đây tuyệt đối không phảilà kết quả mà chính phủ muốn thấy!

Tô Hoán Đông thở dài một hơinói. Những khiếm khuyết mà Phương Minh Viễn vừa nhắc đến, hắn trước kiacũng không có chú ý tới, nhưng sau khi xảy ra vụ án ở Chương Châu, nếuhắn còn không rõ ràng như vậy, thì thật là thẹn cho cái chức Phó Thủtướng!

-Cho nên, vừa nãy cháu cũng có nhắc tới, trước mắt là lấyviệc trữ củadoanh nghiệp là việc chính, quốc gia dự trữ là việc phụ!Cháu hy vọng chính phủ có thể có chính sách ủng hộ cháu, tài chính cóhay không đều không quan trọng, phải khống chế lại lượng đất hiếm xuấtkhẩu của đất nước ta!

Phương Minh Viễn nói:

-Chỉ cần nướcta có thể khống chết được các công ty xuất khẩu đất hiếm, sau đó tăngmạnh đả kích buôn lậu và khai thác bừa bãi, khống chế được sản lượngtrước mắt, cháu có thể thu mua đất hiếm trên thị trường quốc tế với giácả gấp đôi!

-Gấp đôi giá cả thị trường quốc tế?

Tô Hoán Đông nheo mắt suy nghĩ nói.

-Vâng! Gấp đôi!

Phương Minh Viễn gật đầu nói.

-Tiểu tử ngươi bây giờ quả là nhiều tiền nhiều thế!

Tô Hoán Đông lấy tay điểm chỉ vào Phương Minh Viễn nói:

-Cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á vừa rồi đã thu lời được không ít hả?

-Cho tới bây giờ, cũng đủ tiền thu mua ba tập đoàn cổ phần, và bốn tới năm năm sản lượng đất hiếm của nước ta!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Bằng không, Tô gia gia, ông nghĩ cháu lấy đâu ra sức mạnh như vậy?

Tô Hoán Đông thật không ngờ Minh Viễn có thể thừa nhận sảng khoái như vậy, thành thật mà nói, Tô Hoán Đông sở dĩ biết Phương Minh Viễn ở cuộckhủng hoảng tài chính Đông Nam Á thu hoạch được kha khá, là vì từ hơnmột năm trước, Phương Minh Viễn đã từng đề cập qua với hắn, nỗi lo lắngđối với tình hình kinh tế của các nước Đông Nam Á, e sợ sẽ phát sinhkhủng hoảng tài chính! Vì thế, Tô Hoán Đông còn từng chính thức tính đến tình huống này với nội các Chính? Chẳng qua là các lãnh đạo khi đó, rất nhiều đều nghe này ý kiến của các "Chuyên gia", "Giáo sư", cho rằng đây là buồn lo vô cớ! Cho nên, đã bỏ qua không quan tâm đến chuyện này! Tô Hoán Đông cũng chỉ có thể tận lực phòng bị một chút khi hắn đượcphân công quản lý các hạng mục!

Mà sau khi cuộc khủng hoảng tàichính Đông Nam Á bùng phát, đề nghị lúc trước của Tô Hoán Đông dĩ nhiênlà lại được nhắc lại, những người phát hiện nguy cơ của sự bùng nổ này,đề xuất lên nội các, rồi bị phủ quyết kết quả, cảm thấy tương đối bấtmãn, trong nội các Chính phủ có không ít người đã bị phê bình! Địa vịcủa Tô Hoán Đông tự nhiên cũng như thuyền dâng theo nước. Hiện giờ,những người ủng hộ nhiệm kỳ tiếp theo của hắn cũng đang tăng vọt!

Tô Hoán Đông chỉ là muốn giống Phương Minh Viễn am hiểu và nắm chắc cơhội, như là đã nhận thấy được nguy cơ phát sinh cuộc khủng hoảng tàichính Đông Nam Á, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội lúc này đây!

-Cháu nha!

Tô Hoán Đông lấy tay chỉ vào Phương Minh Viễn nhất thời nói không ra lời,nhưng hắn biết hiệp nghị của Phương gia và Lý Giản Hi, Phương Minh Viễnthu nhập trên chục tỷ đô la Mỹ, thu mua ba tập đoàn cổ phần, còn có vàitỷ đô la Mỹ để mua các công ty con và kỹ thuật của ba tập đoàn này! Tổng ngạch như vậy sẽ đạt tới mười bốn mười lăm tỷ đô la Mỹ! Mà hắn vừa rồicòn nói, khoản tiền này, hoàn toàn có thể thu mua sản lượng đất hiếm bốn năm năm của Trung Quốc, như vậy là hơn một tỷ đô la Mỹ! Hai cái cộnglại, chẳng phải là nói, Phương Minh Viễn ở cuộc khủng hoảng tài chínhĐông Nam Á, đến bây giờ đã lời hơn hai mươi tỷ đô la Mỹ sao!

Haimươi tỷ đô la Mỹ! Căn cứ vào thống kê của các ban ngành có liên quan,năm 1996 Trung Quốc thu hút đầu tư, tổng ngạch cũng chỉ đạt hơn bốn mươi hai tỷ đô la Mỹ! Đứng ở vị trí thứ hai trên thế giới! Mà Phương MinhViễn ở cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, kiếm được không dưới haimươi tỷ đô la Mỹ! Con số kinh người như thế, ngay cả hắn là Phó Thủtướng của một quốc gia, cũng phải kinh hãi!

Kỳ thật Phương MinhViễn vẫn còn chút chưa nói ra, hiện giờ cuộc khủng hoảng tài chínhĐông Nam Á mới chỉ đến trung kỳ, toàn bộ cuộc khủng hoảng tài chínhĐông Nam Á cho tới cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, ở kiếp trướcđược thế giới công nhận là sự chấm dứt của năm 1999. Cuộc khủng hoảngtài chính Nga và cuộc khủng hoảng tài chính lần hai của Đông Nam Á còn chưa bùng nổ, Phương Minh Viễn vẫn còn tiếp tục thu về được lợinhuận! Hai mươi tỷ đô la Mỹ này, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Cũng không phải Phương Minh Viễn cố ý giấu diếm cái gì, mà là Phương MinhViễn cảm thấy chưa thực sự nắm được, thì chưa thể nói ra. Tục ngữ nói:“Trời có mưa nắng thất thường, con người có họa có phúc”. Mặc dù nói,cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á cho tới bây giờ, còn trên cănbản là phát triển theo dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm, bước phát triển kế tiếp vẫn sẽ tôn theo dự tính củahắn.

Tô Hoán Đông trong lòng có chút hối tiếc. Biết sớm như vậy,đã rút ra một khoản đi giúp Phương Minh Viễn, cho dù là chỉ lấy đến30-40% lợi nhuận, cũng còn cao hơn là giữ số trái phiếu của Mĩ trongtay! Tuy nhiên, cuộc khủng hoảng tài chính lần này vẫn chưa qua, có phải bây giờ vẫn còn kịp không?

-Ông nội Tô, ông cũng nhưng đừng bảocháu làm người quản lý ngoại hối quốc gia, đề nghị này không có vấn đềgì. Nhưng quyết sách và chấp hành cuối cùng, cháu sẽ không quản đâu!

Phương Minh Viễn nhìn ra ý đồ của Tô Hoán Đông, vội vàng nói. Quốc gia cũng có công ty đầu tư ngoại hối, điểm này Phương Minh Viễn đã sớm biết, nhưnghắn không muốn đâm sầm vào! Đừng nói là những người này mắt cao hơntrán, sẽ có thể không nghe theo mình, mà ngay cả cơ chế quyết sách chậmchạp của bọn họ, cũng đủ để bỏ qua rất nhiều cơ hội! Muốn có được chiếntích huy hoàng như vậy, quả đúng là người si nói mộng!

Hơn nữa,có làm xong, thì mình có thể được ưu đãi gì? Chức quan? Chính mình họcđại học còn chưa tốt nghiệp, có thể cho mình chức vị gì sao? Cấp phònghay là cấp Cục? Phương Minh Viễn cũng không thể đi làm những việc nhànhạ ấy, rồi nhận sự chỉ đạo ngu xuẩn của bọn quan viên tranh đấu lẫnnhau! Hơn nữa mặc dù là kiếm tiền, nếu như không nhận được phần thíchđáng của mình, thì bọn quan viên này khẳng định sẽ còn lải nhải nhiều!

Nếu làm kém, bọn chúng lại trốn tránh trách nhiệm, rồi đem tội lỗi quy chụp lên đầu mình!

Nói tóm lại, là vô cùng nguy hiểm! Hơn nữa còn phải lấy long nịnh nọt!

Tô Hoán Đông khẽ thở dài một hơi, hắn cũng hiểu được vì sao Phương MinhViễn không muốn, hắn tuy rằng không tình nguyện, nhưng không thừa nhậncũng không được, công ty nhà nước so với công ty tư nhân, là trói buộctương lai và sự vùng vẫy của người trẻ tuổi!

-Như vậy cũng là một biện pháp!

Tô Hoán Đông giật mình quay trở về hiện tại, nếu như nói có đầy đủ tàichính, theo như lời Phương Minh Viễn thì dự trữ xí nghiệp cũng là mộtcon đường. Các công ty Âu Mĩ cũng không thể nói được gì —— kinh tế thịtrường mà, đất hiếm của Trung Quốc đương nhiên là bán cho ra xí nghiệptrả giá cao, các công ty Âu Mĩ cũng hiểu được điều này! Hơn nữa, tàinguyên đất hiếm quốc nội đương nhiên là phải trước tiên nhằm thỏa mãnnhu cầu của chính quốc nội, rồi mới có thể xuất khẩu, điểm này không aicó thể phản bác.

-Có phải cháu đang xây tạo mấy cái kho hàng ở khu duyên hải chính là vì dự trữ đất hiếm không?

Tô Hoán Đông như thoáng chút suy nghĩ hỏi. Từ nửa năm trước, các ban ngành quốc gia có liên quan có chú ý tới Phương gia ở vùng duyên hải địa khuđã kiến tạo vài cái kho hàng lớn, chỉ có điều vẫn để trống chưa làm gì!

-Vâng, ông nội Tô quả là tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt nhìn một cái là biết!

Phương Minh Viễn vươn ngón tay cái, vẻ mặt khâm phục mà nói:

-Hiện giờ, cháu đã kiến tạo thành tám kho hàng, tổng trữ lượng vượt qua támvạn tấn! Nếu như quốc gia có thể phê chuẩn đề nghị của cháu, chúng ta có thể khiến tổng trữ lượng đất hiếm vượt qua ba trăm ngàn tấn!

-Ba trăm ngàn tấn!

Tô Hoán Đông trong lòng tính toán một chút, con số này gấp bốn lần sốlượng đất hiếm xuất khẩu của Trung Quốc năm trước! Mà bốn năm sau, nếunhư không thể xây dựng kho dự trữ cấo quốc gia, vậy thì hắn sẽ làm chongười khác phải thất vọng rồi!

-Minh Viễn, cháu nhiều tài chính như vậy, ngày sau đều bị dự trữ đất hiếm đè ở trong tay, cháu không thấy chịu thiệt sao?

Tô Hoán Đông chậm rãi nói.

Phương Minh Viễn cười nói:

-Ông nội Tô, nếu phải nói láo, cháu sẽ nói là vì nhân dân phục vụ, ích lợitổ quốc cao hơn hết thảy! Nếu nói thật, cháu sẽ cho ông biết, đám đấthiếm này ở trong tay cháu, có lẽ 4 - 5 năm sau, giá trị sẽ tăng gấp mấylần! Hơn nữa, sự hiện hữu của chúng, cũng là một lợi thế của Phương giakhi thương thảo với các công ty nước ngoài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.