Chương trước
Chương sau
Phương Minh Viễn lặng lẽ không một tiếng động đến thành phố Khang An ởnăm ngày, trong thời gian này, ngoài buổi tối của hai ngày đầu tiên là ở trong khách sạn , còn lại ba ngày thì ở lại huyện Bình Dương của thànhphố Khang An. Năm ngày sau, Phương Minh Viễn đem theo sự vui mừng, cùngvới sự khó hiểu của Thời Văn Sinh, rời khỏi Khang An.

Tháng 7 , tháng 8 của Phụng Nguyên, nắng nóng như lửa, nhất là thời gian đúng ngọ, ánh nắng gắt gao chiếu trên mặt đất, khiến con người cảm thấy khắp nơi đều là một khoảng trắng, thậm chí nhựa đường cũng sẽ tan chảy ra,đi trên mặt đất có cảm giác như đang đi trên đất bùn còn chưa khô. Mọingười vì muốn trốn khỏi mùa hè, đều chạy tìm nơi thoáng mát, trừ phi bất đắc dĩ, giảm bớt thời gian ra ngoài hoạt động, trên đường gần như làkhông có bóng người đi dạo.

Khi Phương Minh Viễn trở về PhùngNguyên, vừa đúng hai giờ chiều, Phương Minh Viễn về đến biệt thự, phunhân của cụ Phương đang ngồi đợi hắn, mặc dù Thời Văn Sinh chỉ là con rể nhưng anh ta được xem như vừa bước vào quan trường, anh ta cũng chiếmđược sự quan tâm của cụ Phương.

Phương Minh Viễn chỉ đành báo cáo cho vợ chồng ông Phương.

. -Nói như vậy, Văn Sinh sống trong thành phố Khang Anhiều cũng tạm ổn, đã dần dần nắm vững được tình hình rồi?

Cụ Phương có vẻ vui mừng nói.

-Dạ vâng, ông nội, con tin rằng cho đến khi chú thật sự trở thành thịtrưởng, thì chính quyền thành phố lần này có thể nắm vững hoàn toàn, đủđể ngang vai ngang vế với Bí thư thành ủy của Khang An!

Phương Minh Viễn cười nói.

-Làm sao có thể ngang vai ngang vế với bí thư thành ủy được ! Chính quyền phải dưới sự lãnh đảo của Đảng!

Cụ Phương nói

-Câu nói họa từ miệng mà ra, cháu tuyệt đối không được quên!

-Dạ.

Dương Minh Viễn cười nói.

-Ông nói không phải trách mắng anh, mà là đang nhắc nhở anh, có những lờikhông được nói trước mắt nhiều người, hơn nữa đó đã trở thành quy tắcngầm mà mọi người đều biết, nên chỉ có thể làm mà không được nói!

Sau khi chuyện trò vui vẻ với ông bà nội được một lúc, Phương Minh Viễn lúc này mới trở về biệt thự của riêng mình, đi đến gara chọn một chiếc BMW, phóng xe đi ra ngoài

Đài truyền hình tỉnh Tần Tây, nằm ở khutrung tâm thành phố Phùng Nguyên, được thành lập vào năm 1960, là mộttrong những đài truyền hình cấp tỉnh thành lập sớm nhất của Hoa Hạ, tínhiệu của nó không chỉ bao phủ toàn bộ tỉnh Tần Tây mà còn bao phủ cả các tỉnh lân cận, được làm việc tại đài truyền hình Tần Tây , có thể nói là mơ ước của những con người ngành truyền thông của tỉnh Tần Tây. Ở đâytất nhiên là không thể thiếu trai xinh gái đẹp và những siêu xe trongnước.

Vu Nhụy chậm rãi đi ra khỏi cao ốc của đài truyền hình tỉnh Tần Tây, lúc này đây hảnh trình của Giang Ninh không chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ trong nhà đài mà trên đường về còn tiện kiếm thêm một khoảnthu nhập . Liễu Bình Ninh từ trong hành lí bên người lấy ra bốn trăm tệ, khoản tiền này, có thể nói là một khoản tiền thu hoạch ngoài dự đoán.Sau khi trưng cầu ý kiến của Phương Minh Viễn, bốn người đem chia sốtiền này ra, Vu Nhụy lấy ra hai trăm tệ!

Mà khi rời khỏi ThươngĐô, Tỉnh ủy ủy ban nhân dân tỉnh Trung Nguyên và Thành ủy ủy ban nhândân thành phố Thương Đô, vì để có thể lấy lại băng ghi hình mà lại không muốn đưa cho họ một khoản phí, tuy rằng nói đối với Vu Phượng Quân bốntrăm tệ này không là cái gì nhưng chia xuống cho mỗi người cũng phảiđược bốn mươi tệ. Những người này cũng đã nhận được 160 tệ, vào nhữngnăm 96, đó cũng là một khoản tiền không nhỏ, cũng đủ dư giả mua nhà ởPhụng Nguyên .

Cho nên mấy ngày nay, Vu Nhụy đi ra đường đều rất vui vẻ, luôn mang theo nụ cười mê hồn ở trên mặt.

Chỉ có điều cô đi ra khỏi cao ốc của đài truyền hình, khi nhìn thấy chiếcFerrari đậu ở ngoài bãi đỗ xe, tâm trạng vui vẻ lúc đầu liền giảm đi vài phần.

-Em Nhụy , ở đây !

-Nhìn thấy Vu Nhụy đi ra khỏicao ốc, từ trong xe bước xuống một chàng trai khoảng 27, 28 tuổi , mộtbên to tiếng gọi , một bên quơ tay ra hiệu.

Vu Nhụy cắn cắn môi, tuy rằng nói chán ghét nhưng không thể không nhìn hắn. Quách Nhạc Đồngcon trai của Trưởng ban tuyên giáo truyền tỉnh Tần Tây Quách MinhTruyền, cũng là một người có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Phụng Nguyên này, nếu như trước mặt mọi người không nể mặt hắn , những ngày saukhông biết sẽ có bao nhiêu lời nói xấu sau lưng mình đây. Cái này khôngsợ quan huyện mà là sợ những người xung quanh!

Tuy có biển hiệucó cái tên vàng Tô Ái Quân, còn có mối quan hệ với nhà họ Phương, VuNhụy cũng không lo lắng Quách Nhạc Đồng này dám làm ra chuyện gì, nhưngkhông sợ vì quá sợ, có bọn ruồi bọ luôn ở bên, cũng làm cho người taphiền chết rồi? càng khiến cho Vu Nhụy thêm chán ghét chính là , cô nghe nói những người đi cạnh cô, đồng sự đều nhận được lời cảnh cáo, muốn họ phải rời xa cô một chút, có thể làm ra loại sự tình này thì chỉ có tênQuách Nhạc Đồng mà thôi!

Vu Nhụy không cam tâm đi đến bãi đỗ xe,vẫn chưa bước được vài bước thì nhìn thấy chiếc BMW từ ngoài của tiếnvào, chạy đến trước cô và dừng lại. Cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặtPhương Minh Viễn đeo kính đen đang cười nói:

-Em Nhụy, anh không có đến muộn chứ ?

Khuôn mặt của Vu Nhụy lập tức liền đỏ ửng, thấp giọng nói :

-Em Nhụy cái gì, kêu chị Vu ! Làm sao giờ này mới đến?

-Gọi chị Vu ? Đây là em nói đấy nhé, đến lúc bác trai bác gái nhìn thấy sơhở, hôm sau sẽ có người đánh nỉ nát đít, lúc đó thì với tôi không cóliên quan gì nhé! Em vẫn muốn như trước à, nữ đại như vàng! Là hiện nayđang thịnh hành, cho nên em phải gọi tôi là anh!

Phương Minh Viễn ôm bả vai ung dung nói

-Chị Vu, chắc cô đã nghĩ thông rồi!

Vu Nhụy trong lòng than thở, từ trước tới nay , cô đều làm chị, chỉ là gần đây bố mẹ cô từ quê lên thăm cô, luôn càm ràm và nhắc đến hôn sự củacô, lúc này mới nhờ Phương Minh Viễn làm tấm chắn, không ngờ lập tứcbiến thành ”Em Nhụy” !

-Thế nhưng nghe cậu gọi như vậy, tôi nổi cả da gà!

Vu Nhụy nghiến răng nghiến lợi nói. Nghĩ đến tuổi tác của Phương Minh Viễn, trong lòng cô thật có chút khó chấp nhận.

-Mới thế này đã nỗi da gà, nếu tôi mà gọi âu yếm chút nữa chắc chị ngất xỉuluôn đấy? Này , tôi nói, chị tốt xấu gì cũng là người của đài truyềnhình, chưa có nhìn thấy trong đài truyền hình người 30 tuổi quản người30 tuổi gọi là cha thì nhiều lắm rồi! Lại nói, ở vào cái ngày nóng nhưnày, nổi da gà không dể bị cảm lạnh à!

Phương Minh Viễn cười nói

-Vậy cô nghĩ nên gọi thế nào? Dù sao tôi thì thế nào cũng được, nếu để chobác trai bác gái biết, tôi sẽ ngoan ngoãn làm em trai của cô, nhị lãocòn có thể làm gì tôi đâu?

Vu Nhụy tức đến mức muốn ngã ngửa, nhà cô chị em nhiều , cô là người nhỏ nhất , nhưng không có lấy một đứa con trai , không nói đến thân phận của Phương Minh Viễn, thì diện mạo nàycủa hắn, miệng lưỡi này của hắn, nếu để lộ quan hệ, khẳng định cũngkhiến cho nhị lão rất vui rồi , đến lúc đó người xui xẻo chỉ có cô!

-Được rồi ! Ngươi thắng!

Vu Nhụy tức đến nỗi không biết nói gì cho phải.

Phương Minh Viễn mở cửa xe ra nói :

-Đừng đứng đó nữa, có gì muốn nói thì lên xe lại nói , trời nắng to rồi, nếubị cảm nắng, thì lại càng phiền toái ! Đến lúc đó , ta cũng chẳng cónhiều thời gian đi bệnh viện chăm cho cô đâu!

Sau khi giải quyết được việc của Thời Văn Sinh, tâm tình của hắn tự nhiên tốt lên mà đi trêu đùa “tiểu nữ sinh”.

Vu Nhụy oán trách trừng mắt nhìn hắn nói:

- Bây giờ cậu mới nhớ đến mở cửa xe cho tôi…

-Em Nhụy, hắn là ai vậy!

Vu Nhụy còn chưa nói xong, Quách Nhạc Đồng đã đi đến một bên và nói rồi.

-Quách đại thiếu gia, hãy gọi tên của tôi Vu Nhụy!

Sắc mặt của Vu Nhụy cũng đã trầm lặng nói

-Tôi đã không ít lần nhắc nhở Quách thiếu gia rồi!

-Quách thiếu gia? Em Nhụy, anh ta là ai ?

Phương Minh Viễn nhìn Quách Nhạc Đồng, dường như là có chút ấn tượng.

-Quách Nhạc Đồng, con trai của Bộ trưởng Bộ tuyên giáo truyền tỉnh !

Vu Nhụy nói

-ồ …. Tôi nhớ ra rồi, con trai của Bộ trưởng Quách !

Phương Minh Viễn nhìn Quách Nhạc Đồng đến nỗi con mắt như sắp rơi ra ngoài, sờ mũi rồi nói:

-Em Nhụy, anh ta làm sao vậy?

Quách Nhạc Đồng lúc này mới nổi giận! Mình gọi một tiếng em Nhụy , sắc mặtcủa Vu Nhụy liền giống như bão tố sắp tới, còn người đàn ông trước mặt,gọi mấy tiếng rồi cô vẫn như thế, một câu nói nặng nề cũng không có! Sựđãi ngộ dành cho hai bên hoàn toàn khác nhau rồi!

Kỳ thật QuáchNhạc Đồng coi trọng Vu Nhụy, đó cũng chỉ là nói dốc ! Vu Nhụy ngoại hình quả thật rất xinh đẹp, nhưng khoảng cách nghiêng nước nghiêng thành vẫn còn thua xa, với thân phận của con trai Bộ trưởng Bộ tuyên truyền đốivới Quách Nhạc Đồng, những cô gái xinh đẹp như thế nào trong tỉnh TầnTây còn chưa nhìn qua?

Quách Nhạc Đồng theo đuổi Vu Nhụy, kỳ thật cũng chỉ có ý nghĩ đen tối. Cùng lúc , Vu Nhụy là một mĩ nữ có tiếngtrong đài truyền hình tỉnh Tần Tây, khí chất lại tốt, dù có đi bất cứđâu cũng được . Về phương diện khác, Quách Nhạc Đồng cũng muốn mượn cơhội này muốn tạo lập mối quan hệ với Tô Ái Quân!

Tô Ái Quân hiệngiờ chẳng qua chỉ là Giám đốc Sở giáo dục, nhưng không chịu được cha của hắn lại là Phó thủ tướng Chính phủ kiêm Bộ trưởng bộ đường sắt! Là gười có chức quyền có tiếng ở Hoa Hạ, là người có sức cạnh tranh chức Thủtướng chính phủ trong tương lai ! Hơn nữa tuổi tác của Tô Hoán Đông cũng nằm trong những người có tuổi ở Trung ương, có thể coi như tuổi tác còn trẻ, nhưng cũng đủ để nắm giữ hai kì đại hội nữa, nếu như làm khôngđược Thủ tướng chính phủ, cũng nắm vững chức Phó thủ tướng chính phủ,thậm chí còn có thể lên đến người nhiều tuổi nhất trong Ban tổ chứcTrung Ương, Ủy ban kỷ luật trung ương này. Chỉ tiến thêm một bước nữathì trở thành một trong chín người của Trung Ươn , điều này không phảikhông có khả năng.

Có một ông bố dũng mãnh ngồi trên ghế TrungƯơng như vậ , con đường thăng quan tiến chức của Tô Ái Quân sau này nhất định cứ là lên như diều gặp gió! Mà tuổi tác của Quách Minh Truyền sovới Tô Hoán Đông không trẻ hơn bao nhiêu, nhưng chỉ là một Bộ trưởng Bộtuyên truyền tỉnh, kiếp này có thể trở thành chủ tịch tỉnh, cũng đã cảmthấy mãn nguyện rồi!

Cho nên Quách Nhạc Đồng cảm thấy nếu có thểtheo đuổi được Vu Nhụy, từ đó có thể tạo dựng mối quan hệ thân thiết với Tô Ái Quân, dù ngoại hình của Vu Nhụy có xấu một chút, hắn cũng chấpnhận! Dù sao cùng lắm thì đến lúc đó năm thê bảy thiếp cũng không hề gì. Nam nhi đại trượng phu, có chức quyền trong tay, sợ gì không có nữnhân? Huống hồ, Quách đại thiếu gia hắn đã nhận được lời thách đố củabạn bè, trong mùa hè này phải tán đổ Vu Nhụy, kỳ thật đã xem như củariêng hắn, hắn không dễ buông tay.

Tuy rằng đối với sự tiếp cậncủa hắn, biểu hiện của Vu Nhụy hoàn toàn không chào đón, nhưng QuáchNhạc Đồng cũng không có ý định từ bỏ. Hắn nghĩ, như thế này mới có mùivị theo đuổi ohuj nữ, sau này cũng sẽ có thành tựu. Cái loại mỹ nữ chỉcần vẫy tay thì đi đến giống như chó nhật , loại đó hắn nhìn thấy nhiềurồi!

Cũng may Vu Nhụy bình thường không có yêu đương với mấy cậutrai vừa tuổi, mà những đồng sự , bạn bè của cô đều bị Quách thiếu giahắn cảnh cáo, về phần các vị lãnh đạo trang nghiêm của đài truyền hìnhnày, Quách Nhạc Đồng cũng không phải lo lắng rồi, đừng nói có quan hệvới hắn, ngay cả Tô Ái quân, họ cũng không thể đắc tội được!

Nhưng Quách Nhạc Đồng thật không ngờ, hôm nay bồng nhiên lại xuất hiện mộttên BMW! Một tên công tử bột! Càng đáng ghét là nhìn có vẻ như quan hệgiữa hắn và Vu Nhụy rất thân mật!

Điều này làm cho hắn có cảmgiác bị cắm sừng, khó có thể kìm nén cơn tức giận mà bùng phát. Nếukhông phải nghĩ đến thời đại này, người có thể cưỡi con xe BMW chắc chắn không phải người bình thường, hắn muốn phát cuồng tại chỗ rồi! Hắnđường đường là Quách đại thiếu gia, ở Phụng Nguyên này một mẫu ruộng còn có ba phần đất , làm sao lại có thể chịu thiệt thòi như vậy!

Vu Nhụy liếc mắt nhìn Quách Nhạc Đồng một cái, không có hảo khí nói :

-Tôi làm sao biết, đi thôi !

Nói rồi ngồi vào xe , đóng cửa lại.

Phương Minh Viễn lái xe, xe bắt đầu chuyển bánh rời đi, lượn một vòng trước đài truyền hình rồi rời đi.

-Lần này cậu đã đắc tội với Quách Nhạc Đồng rồi! Hắn nhất định sẽ báo thù cậu.

Vu Nhụy thông qua gương chiếu hậu nhìn một thoáng rồi ngồi lại chỗ, haimắt đều muốn hướng Quách Nhạc Đồng phát hỏa, mang theo vài phần vuisướng sướng nói.

-Vậy thì sao? Tôi đưa cô về nhà, cho hắn đưa cô đi gặp bác trai bác gái? Nếu cô không có ý kiến gì, tôi cũng không có ý kiến!

Phương Minh Viễn không cần để ý nói. Một thằng con trai của bộ trưởng bộ tuyên truyền thì sao, chỉ cần chiếm được lí lẽ, ngay cả Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh hắn đều cũng chống lại, còn để ý gì một tên con nhà quan?

-Ngươi dám!

Vu Nhụy lập tức to tiếng kêu lên.

Phương Minh Viễn nghe tiếng bàn tay không nén được run lên, nữ nhân này tomiệng nói, thời buổi này khó gặp! Rất ít nam nhân có thể chịu đựng được!

-Tôi nói, em Nhụy, tôi đang lái xe, nếu em quẫy nhiều tôi lái xe, xảy rachuyện, hai người chúng ta sẽ như hai con châu chấu đậu trên một sợidây.

Vu Nhụy lườm hắn một cái nói:

-Ai với ngươi ngang với với ta? Còn có phải sinh viên đâu, con châu chấu cũng có nguồn gốc sao? Đó là con!

Phương Minh Viễn cũng trợn mắt lườm cô một cái, xuyên thấu người, nguồn gốccủa châu chấu thì làm sao? Mây bay cũng có thần mã, nguồn gốc của châuchấu thì có vấn đề gì?

Xe rất nhanh liền rẽ vào tuyến đường chính của thành phố, cũng chưa đi được bao xa, thì nhìn thấy bên đường cócánh tay ra hiệu của cảnh sát giao thông. Phương Minh Viễn kinh ngạc cho xe dừng ở một bên, chỉ thấy một cảnh sát trung niên sa sầm mặt đi tớinói :

-Bằng lái xe!

Phương mình Viễn không hiểu gì đưa bằng lái của mình ra, vị cảnh sát này lật mấy trang , lạnh lùng nói :

-Biết anh phạm luật gì không? Có biết anh đã chạy quá tốc độ là hành vi hạimình hại người không? Có biết điều này đối với an toàn của bản thân vàmọi người là hành vi không có trách nhiệm không? Có biết…?

-Anh cảnh sát, anh nói tôi chạy quá tốc độ, vậy thì đưa ra bằng chứng đi!

Phương Minh Viễn nổi nóng nói. cho dù Phương Minh Viễn hắn vẫn chạy không quátốc độ, thì hắn có ý như vậy, về vấn đề giao thông cơ bản cũng không cho phép!

-Số hiệu của anh là bao nhiêu? Tôi muốn khiếu nại!

Vu Nhụy cũng tức giận nói.

Cán bộ cảnh sát trung tuổi bỏ qua hai người bọn họ, cười lạnh nói:

-Khiếu nại? Tùy ngươi….”

Chỉ có điều, hắn còn chưa nói xong, một tên cảnh sát từ bên khác chạy lại, lấy tay bịt miệng hắn, cười nói :

-Hai vị, xin lỗi . Hai ngày nay anh ta và người nhà có tranh cãi, vợ anh tavà mẹ anh ta đang cãi nhau, tâm trạng không tốt, lúc nãy là lỗi củachúng tôi! Các vị không có vượt quá tốc độ. Anh Ngô, anh còn không mauxin lỗi, trả lại bằng lái xe cho người ta đi!

Hắn vừa nói, vừa ra hiệu cho tên cảnh sát trung tuổi.

Người cảnh sát trung niên không hiểu gì nhìn đồng nghiệp của mình, bất mãn nói :

-Cậu Chu, lời này của cậu là…

- Ai ya, tôi nói anh Ngô, trong lòng anh không có vui, cũng không cầntrút hết lên đầu người khác. Chúng ta là bạn cũ, anh nói nhiều hay nóiít tôi cũng không có tức giận!

Tên cảnh sát họ Chu liên tục cắt ngang lời nói của hắn,

-Khẩn trương đem bằng lái cho tôi, bớt nói lời vô nghĩa đi!

Nói xong, hắn lấy bằng lái xe của Phương Minh Viễn từ túi áo của tên cảnhsát trung niên ra, hai tay cung kính đem bằng lái xe trả lại cho PhươngMinh Viễn , cười nói :

-Thật xin lỗi hai vị, xin hai vị đừng để bụng! Trở lại tôi nhất định chỉ bảo lại anh ta!

Phương Minh Viễn lạnh lùng nhìn bọn họ vài lần, nhận lấy bằng lái xe, đóng cửa kính xe, lái xe đi.

-Trời ơi! Anh Chu, anh đang làm cái trò gì vậy? Việc mà đội trưởng đã dặn, anh cũng không làm nên chuyện?

Cảnh sát trung niên bất mãn nói.

Nhìn thấy xe của Phương Minh Viễn bọn họ đã đi vào dòng xe, cảnh sát Chu mới thở phào một cái nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán mà nói:

-Trời ơi, cuối cùng cùng tiễn hai vị đi rồi!

-Anh Chu, anh đừng nói sang chuyện khác, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Cảnh sát Ngô bất mãn cầm tay hắn nói.

-Đây chính là việc mà Đội trưởng đã dặn dò xuống dưới, hai người chúng takhông nhìn thấy thì thôi, hiện giờ rõ ràng là bắt được rồi, sao cậu lạithả đi! Nếu cấp trên hỏi, hai người chúng ta đều gặp phiền phức rồi!

-Anh Ngô, tôi thấy anh mới ngốc!

Cảnh sát Chu nhíu mày, từ từ nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu sau mới nói: :

Anh không thấy xe của bọn họ à?

-Không phải là xe BMW sao?

Cảnh sát Ngô không đồng ý hỏi.

-Chúng ta chỉ để ý bắt lỗi bọn họ, làm khó họ, có Quách đại thiếu gia ra mặt , còn sợ gì bọn ?

-Ai…….tôi thấy anh đầu óc mơ hồ rồi?

Cảnh sát Chu bất đắc dĩ nói:

-Anh thử ngẫm lại đi, biển số của chiếc xe đó!

-Biển số xe thì sao? Thì sao nào ….

Nói đến đây , cảnh sát Ngô không nhịn được thay đổi sắc mặt nói :

-Anh Chu, đây chẳng phải là xe của tập đoàn Carrefour sao?

-Cuối cùng anh cũng nghĩ thông!

Cảnh sát Chu thở dài một hơi nói:

-Bây giờ thì anh hiểu rõ rồi chứ?

Anh Ngô nà , làm sao lại quên mất các biển số phải nhớ kỹ trong đầu ! Tấtcả các chiếc xe của tập đoàn Carrefour cũng là nhóm cảnh sát bọn họ cóthể tùy ý vu oan gia họa ư? Vậy không phải là muốn tự tìm phiền phức cho bản thân rồi?

Cảnh sát Ngô sắc mặt trắng bạch nhìn chiếc xe Phương Minh Viễn bọn họ rời đi, nghĩ lại mà thấy sợ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.