Phương Minh Viễn lặng lẽ không một tiếng động đến thành phố Khang An ởnăm ngày, trong thời gian này, ngoài buổi tối của hai ngày đầu tiên là ở trong khách sạn , còn lại ba ngày thì ở lại huyện Bình Dương của thànhphố Khang An. Năm ngày sau, Phương Minh Viễn đem theo sự vui mừng, cùngvới sự khó hiểu của Thời Văn Sinh, rời khỏi Khang An.
Tháng 7 , tháng 8 của Phụng Nguyên, nắng nóng như lửa, nhất là thời gian đúng ngọ, ánh nắng gắt gao chiếu trên mặt đất, khiến con người cảm thấy khắp nơi đều là một khoảng trắng, thậm chí nhựa đường cũng sẽ tan chảy ra,đi trên mặt đất có cảm giác như đang đi trên đất bùn còn chưa khô. Mọingười vì muốn trốn khỏi mùa hè, đều chạy tìm nơi thoáng mát, trừ phi bất đắc dĩ, giảm bớt thời gian ra ngoài hoạt động, trên đường gần như làkhông có bóng người đi dạo.
Khi Phương Minh Viễn trở về PhùngNguyên, vừa đúng hai giờ chiều, Phương Minh Viễn về đến biệt thự, phunhân của cụ Phương đang ngồi đợi hắn, mặc dù Thời Văn Sinh chỉ là con rể nhưng anh ta được xem như vừa bước vào quan trường, anh ta cũng chiếmđược sự quan tâm của cụ Phương.
Phương Minh Viễn chỉ đành báo cáo cho vợ chồng ông Phương.
. -Nói như vậy, Văn Sinh sống trong thành phố Khang Anhiều cũng tạm ổn, đã dần dần nắm vững được tình hình rồi?
Cụ Phương có vẻ vui mừng nói.
-Dạ vâng, ông nội, con tin rằng cho đến khi chú thật sự trở thành thịtrưởng, thì chính quyền thành phố lần này có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153462/quyen-5-chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.