Chương trước
Chương sau
-Đúng là đồ ăn hại

Từ Nghi và Lý Kế cùng mắng thầm

-Tin quan trọng nhất thì lại bị hắn bỏ lỡ!

-Tên của bọn họ là gì ?

La Thủ Tắc hỏi.

-Người dẫn đầu là Trần Trung, còn những người kia tôi cũng không rõ lắm!

Trần Trung, Trần Trung! Cả ba người cùng nhẩm đi nhẩm lại cái tên này mấylần trong đầu nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ, ít nhất trong Cục cảnhsát từ các vị cục phó của trở lên dường như là không ai có cái tên này,điều này khiến cho trong lòng bọn họ tạm thời thở phào nhẹ nhõm mộtchút.

Vu Phượng Quân nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ sáng, từcửa sổ phòng họp không khó để nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng , nhẩmnhẩm thời gian, Tiền Thân và cái tên họ Liễu kia đáng lẽ phải đến rồimới đúng, tại sao Tiền Thân vẫn chưa quay trở lại?

Cánh cửa phòng hội nghị đột nhiên mở ra, Vu Phượng Quân lập tức quay đầu lại nhìnnhưng không khỏi thất vọng, người đang bước vào là Thư ký của La ThủTắc.

-Chủ tịch thành phố cùng Bí thư Đảng ủy của Cục đường sắt đã đích thân đến phòng họp của đối phương rồi!

Giọng của Thư ký tuy không cao nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe rõ.

-Trần Ương đã đi rồi?

La Thủ Tắc khẽ giật mình, tin tức này không khỏi khiến hắn có chút bấtngờ, hắn nghĩ Trần Ương trước khi đi gặp đối phương nói chuyện chí ítcũng phải trực tiếp gặp hắn để hai bên thống nhất quan điểm và lậptrường của mình chứ, tên Trần Ương này lại có thể tự mình hành độngtrước?

Tuy nhiên rất nhanh liền phản ứng lại, hắn là con cháu của nhà họ La, mà nhà họ La và Tô Hoán Đông lại bất hòa, hai bên vừa côngkhai vừa ngấm ngầm đối đầu nhau từ rất lâu, Trần Ương dù sao cũng làngười của hệ thống đường sắt, mà Vu Nhụy lại thừa đủ năng lực để tạo mối quan hệ với Tô Hoán Đông, nếu như hai bên thống nhất quan điểm và lậptrường sau đó mới nói chuyện cùng Vu Nhụy, Trần Ương lo lắng sẽ khiếncác vị lãnh đạo hiểu nhầm, thế này không phải là cả cánh tay và khuỷutay đều xoay ra phía ngoài hay sao? Nếu như vậy, đừng nói đến làm Bí thư Đảng ủy của Cục đường sắt thành phố, e rằng không bị cho ra rìa đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi.

-Đã như vậy thì chúng ta cũng phải đi thôi!

La Thủ Tắc đứng dậy nói, mặc dù không muốn làm rõ thân phận của đối phương nhưng hắn hiểu rõ, nếu như Trần Ương và phía bên kia thỏa hiệp thànhcông, tình thế này chắc chắn sẽ gây ra bất lợi đối với mình!

Vu Phượng Quân dù rất miễn cưỡng nhưng cũng phải đứng dậy, trong lòng không ngừng oán trách Tiền Thân.

Hai phòng họp cũng cách nhau không xa, vì thế lúc La Thủ Tắc vừa bước vàocửa thì đoàn người của Phương Minh Viễn Và Trần Ương đã chào hỏi xongvừa mới ngồi xuống, trong tay Vu Phượng Quân nắm chặt một tờ giấy, đó là Tiền Thân đã nhét vào tay hắn trong lúc tiến vào phòng họp.

Nhìn thấy La Thủ Tắc bọn họ đã đến, Trần Ương cũng không cảm thấy bất ngờ,hắn đều biết nguyên nhân mà La Thủ Tắc chậm chạp không ra, nhưng khi hắn vừa đến thì lại lập tức xuất hiện . Vì thế lại là giới thiệu và chàohỏi, đoàn người của La Thủ Tắc cũng ngồi xuống, hắn liền chú ý tới những người đại diện cùng trò chuyện khi nãy, ngoại trừ một nữ phóng viênxinh đẹp ra thì còn một người đàn ông trung niên tên gọi Trần Trung,ngoài ra người thanh niên kia ngay từ đầu vẫn chưa nói một câu.

-Xin hỏi Ông Trần, tôi có thể xem thẻ chứng nhận của ông một chút được không?

Không đợi Trần Ương mở lời thì La Thủ Tắc đã nói.

-Được thôi!

Trần Trung lấy thẻ của mình từ trong ngưc ra nhưng lại không đưa ngay mà nói:

-Phó Chủ tịch La xin mời ông hãy trình thẻ của mình?

La Thủ Tắc ngẩn người ra ngay lập tức cảm thấy giận tím mặt, đây là lầnđầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, lúc nãy rõ ràng là đã giớithiệu qua mình là Phó chủ tịch thành phố, hắn còn muốn xem thẻ rút cuộclà có ý gì?

-Ông Trần, ý của ông là gì?

Không đợi La Thủ Tắc mở miệng, Từ Nghi đã sạm mặt hỏi.

-Không có ý gì, chỉ là nguyên tắc có đi có lại thôi! Trần Trung thản nhiên cười nói.

-Nguyên tắc có đi có lại là gì?

Từ Nghi kinh ngạc nói, Trần Trung nhìn hắn một cái nhưng không đáp lời.

-Bí thư Trần, đây là thái độ gì? Các ông muốn dàn xếp vấn đề hay là muốn khuấy lên một mâu thuẫn lớn hơn?

Vu Nhụy bất mãn nói. Trong chuyện này chúng tôi là người phải chịu thiệt , nhưng lại không nhận được sự đối đãi đúng mực! Nơi này không phải làtòa án, các người cũng không phải là quan tòa, đừng ra vẻ tài trí hơnngười, hãy thôi sử dụng cái giọng điệu quen ra lệnh cho người khác đi.

Trần Ương còn không kịp mở miệng thì Từ Nghi đã tiếp lời nói:

-Phóng viên Vu, cô nói vậy là không đúng rồi, chúng tôi nghe Mã Đắc Quang nóiông Trần đây và mấy người đồng nghiệp của ông ấy đều là cảnh sát, xácminh một chút thì có gì không đúng? Vu Nhụy lập tức phản kích lại nói:

-Cục trưởng Từ, chúng tôi nghe các người nói thì các người là Phó chủ tịchthành phố, Cục trưởng và cục trưởng phân cục của Cục cảnh sát , nếu vậychúng tôi muốn xác minh thân phận của các người một chút thì có gì không đúng sao?

Những năm gần đây đến cả Tỉnh ủy và lãnh đạoủy ban nhân dân tỉnh đều có thể giả mạo, thậm chí cả những vị lãnh đạoquốc gia thân thuộc đâu đâu cũng có chứ đừng nói đến Phó chủ tịch thànhphố và Cục trưởng Cục cảnh sát, vì thế chúng tôi yêu cầu xác minh lýlịch của các vị có gì không được sao? Trong luật của Hoa hạ không có một quy định nào nói công dân thì không thể yêu cầu các người xuất giấy tờ.

Từ Nghi lập tức nghẹn lời, quả thực đúng như Vu Nhụy nói, trong bộ luậtcủa Hoa hạ không có bất kỳ một quy định nào nói công dân thì không đượcyêu cầu các quan chức chính phủ đưa ra giấy tờ, nhưng trên thực tế những người làm lãnh đạo giống họ chỉ có cấp trên của mình mới có quyền yêucầu xuất trình giấy tờ, trong các tình huống thông thường bọn họ lúc nào cũng là hô trước, tuyệt đối chưa bao giờ phải tự mình trình giấy tờ.

-Đây là Phó chủ tịch thành phố và Cục trưởng cục cảnh sát của chúng ta! Phóng viên Vu, mong cô nói cẩn thận

Lý Kế nghiêm giọng nói .

- Bí thư Trần cũng ở đây,chẳng lẽ còn ai có thể mạo danh bọn họ được?

Vu Nhụy khinh thường đáp:

-Bọn họ là Phó chủ tịch thành phố và Cục trưởng cục cảnh sát của các ông chứ không phải của thành phố Phụng Nguyên chúng tôi, vì sao tôi nhất địnhphải quen bọn họ? Nếu đã không biết, như vậy đưa thẻ ra chứng minh thânphận của mình một chút có gì là không được? Vì sao các người có quyềnyêu cầu còn chúng tôi lại không thể làm ngược lại?

- Anh thật là quấy rối!

Lý Kế tức giận đến nỗi không biết nói cái gì cho phải, từ trước tới giờhắn chưa bao giờ gặp phải một người to gan lớn mật như vậy, đường đườnglà Phó chủ tịch và Cục trưởng Cục cảnh sát lại dám trực tiếp đòi họ xuất giấy tờ, những người ở thành phố Phụng Nguyên này cũng quá cuồng vọngrồi!

-Tôi quấy rối? Tôi thấy chính ông mới là người càn quấy! vậy tôi hỏi ông:

-Nhiệm vụ của cảnh sát là phục vụ nhân dân, điều này có đúng không?

Vu Nhụy nói.

-Tất nhiên là đúng!

Lý Kế tuy rằng cảm thấy Vu Nhụy hỏi vấn đề này có chút không vừa ý, nhưngtrước mặt nhiều người như vậy lại không thể không trả lời.

-Làm người Cảnh sát có phải là nên do dân, vì dân ,trung thành, công chính, liêm khiết và cống hiến hết sức mình không?

Vu Nhụy lại hỏi

- Đúng!

Lý Kế không thể không gật đầu.

-Được, vừa hay ở đây có vài đoạn video, tôi quả thức muốn biết làm cảnh sátchính là vì nhân dân như thế này sao? Trung thành, vì dân, công chính,liêm khiết, cống hiến hết mình là như thế này sao?

Sau khi lên xe nếu không hỏi rõ mọi việc thì đã xích chúng tôi lại rồi mang đi, một kẻ năm lần bảy lượt kiếm chuyện lại được đội trưởng Mã của các người mộtmực gọi là ông chủ một cách hết sức thân thiết, người không biết còn lầm tưởng rằng đấy là cha ruột của hắn, Vu Nhụy cười nhạt nói.

-Cảnh sát và côn đồ bắt tay nhau, thật đúng là khiến người ta được mở mangtầm mắt! cảnh sát nhân dân như vậy thử hỏi chúng tôi dựa vào đâu để tintưởng các anh?

Lý Kế bị nói đến trán toát đầy mồ hôi cứng họng không thể nói thêm câu nào, hắn hướng ánh mắt cầu cứu về phía TừNghi và La Thủ Tắc

Sắc mặt của Lanh Thủ Tắc và Từ Nghitái bét, những lời lẽ chỉ trích không chút kiêng nể trước mặt bao nhiêungười như vậy đặc biệt lại là của một cô gái, một nữ phóng viên đàitruyền hình của tỉnh khác, tình huống này thực sự là bao nhiêu năm quabọn họ chưa từng gặp phải.

-Phóng viên Vu cô không đượchiểu sai vấn đề, trong đội ngũ cảnh sát cũng có những người có tố chấtkhác nhau, đây là điều không thể tránh được, đừng vì một con sâu mà làmrầu nồi canh, cô không thể chỉ vì gặp phải vài phần tử bại hoại trongđội ngũ mà đem đánh đồng với toàn bộ hệ thống cảnh sát trong thành phố,đều xem họ là kẻ thù như vậy.

Từ Nghi trầm giọng nói.

-Những lời trách mắng của cô đối với những người khác trong lực lượng cảnh sát thành phố thật không công bằng!

-Công bằng!, xin hỏi người tự xưng là Cục trưởng Từ này….

Vu Nhị chưa nói xong thì Phương Minh Viễn, Triệu Nhã và mấy người nữa liền bật cười, Vu Nhị này rõ ràng là đang công khai nghi nghờ thân phận củamình sao?

Từ Nghi Vốn dĩ khí nóng đã bốc lên đến tận đầu nhưng lại nghe tiếng cười ở đâu đó liền vỗ bàn tức giận nói :

- Cười cái gì? Có cái gì đáng cười? ai cười lập tức đứng lên cho ta! .

Phương Minh Viễn ngồi thẳng lại, cất cao giọng nói :

-Vị này tự xưng là Cục trưởng Từ? Xin chào ông! Xin hỏi ở trước mặt ông, có phải là công dân bình thường đến quyền được cười cũng không có ? hay là muốn cười hai tiếng cũng phải xin phép ý kiến của ông?.Ông hỏi tôi cười cái gì? Vậy thì để tôi nói cho ông biết, tôi chính là cười những lờinói suông, rỗng tuếch, không hề có chút giá trị của ông. “Hiểu sai cáitoàn bộ?”,trong cái thành phố này chúng tôi gặp không ít cảnh sát màhành vi của bọn họ khiến chúng tôi cảm thấy không xứng được gọi là cảnhsát nhân dân, vậy mà Cục trưởng Từ lại nói với chúng ta rằng phần lớncảnh sát đều tốt, đều là những cảnh sát tốt hết lòng vì nhân dân phụcvụ! Theo ông, chúng tôi nên tin vào những lời nói suông của một người tự xưng là Cục trưởng cục cảnh sát thành phố hay là nên tin vào cái màmình nhìn thấy thì hơn?

- Đương nhiên là phải tin vào mắt của mình rồi, tin vào những hình ảnh của một số phần tử bại hoại tronglực lượng cảnh sát mà chúng tôi đã ghi lại được, Cục trưởng Từ! ôngkhẳng định rằng trong cục cảnh sát thành phố chỉ có mình Mã Đắc Quang là phần tử bại hoại? còn những người khác đều là cảnh sát tốt vừa côngbằng lại liêm khiết? Thật là buồn cười!

Vu Nhụy liền phụ hoa theo.

-Vừa rồi, vị tự xưng là Cục trưởng Cục cảnh sát này đã nhắc đến hai từ Côngbằng, vậy tôi muốn hỏi lại ông, trong những người này nửa đêm khuyakhuắt đã bị các người khác ép buộc ngồi xe lửa đưa đến đây, làm giánđoạn công việc của họ, tới rồi chẳng những nửa lời giải thích của Cụctrưởng Từ cũng không được nghe, ngược lại còn bị truy hỏi lý lịch giốngnhư đối tượng phạm tội vâỵ. Anh Trần là người của bộ cảnh sát thì sao?Mà không phải của bộ cảnh sát thì sao? Cục trưởng Từ, không phải làngươi cũng nên xem người rồi chọn thức ăn hay sao?.Công bằng? lúc màngươi nói không công bằng đã từng nghĩ đến đối

với chúng tôi mà nói thì điều này có công bằng không?

Phương Minh Viễn không đợi Từ Nghi hết người này đến người kia nói, căn bản không để cho Từ Nghi có cơ hội phản bác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.