Chương trước
Chương sau
Tôn Tầm trầm ngâm một lát, chỉ vào bọn người Phương Minh Viễn mà hỏi:

-Các người và bọn họ đi là cùng nhau sao?

Người trung niên kia lắc đầu nói:

-Bọn họ lên xe ở Thượng Hãi, chúng tôi lên xe ở Giang Ninh, tuy rằng đều là đi Phụng Nguyên, nhưng không phải là đi cùng nhau.

Tôn Tầm trong lòng ngầm thở phào một cái, không phải đi cùng nhau làtốt rồi, nếu chẳng may là đồng bọn, lại có đài truyền hình, có cả BộCảnh sát, thì chắc là hắn sẽ phải đau đầu rồi. Tôn Tầm cười nói:

-Các đồng chí đài truyền hình tỉnh Tần Tây, có thể là các đồng chí bêndưới trong lúc chấp hành nhiệm vụ, đã cí chút hiểu lầm ở đây. Nếu các vị không phải là đi cùng nhau, không bằng thế này, hiện giờ các vị cũng đã lỡ mất xe rồi, đêm nay cũng không còn xe nữa, không bằng đến nhà kháchxe ga của cục chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, ban ngày chúng tôi sẽ sắp xếp lại hành trình cho các vị, cam đoan các vị có thể thoải mái mà trở lạiPhụng Nguyên!

-Hiểu lầm ư?

Người thanh niên trẻ tuổi đang vác camera không kìm nổi nói:

-Vị bí thư này, nói năng thật là nhẹ nhàng và khéo léo quá. Một nhómcảnh sát thoạt nhìn tựa như du côn, sau khi lên xe thượng xe sau, chưanói rõ phải trái đã mở mồm ra đòi bắt người! Còn muốn bắt một đồngnghiệp nữ của chúng tôi nữa! Chúng mở mồm ra là mắng chửi người, giơ tay ra là định đánh người, nếu không phải là có mấy vị kia bảo vệ, chỉ sợbây giờ cũng giống họ mà thôi!

Nói xong anh ta hất đầu về phía ba người Vương Mãnh vẫn đang bị còng tay, nói tiếp:

-Hiện tại Tôn bí thư đã đến rồi, chỉ một câu hiểu lầm là xong chuyệnthôi sao? Nếu như không có mấy vị này, chúng ta có phải là đã bị bắtnhầm rồi không? Cảnh sát của thành phố này có phải là cũng chấp pháp một cách dã man như các người không? Chuyện này nếu như xảy ra ở PhụngNguyên, thì cũng đủ khiến mọi người phải tự kiểm điểm, những người trựctiếp chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!

Tôn Tầm bị người trẻ tuổi này nói làm xanh hết cả mặt, trời ơi, đámngười đến Phụng Nguyên này, sao ai cũng gai mắt hết vậy, lại thích làmgiới lãnh đạo ngượng chín mặt trước mặt quần chúng thế này!

Vu Nhụy ngầm cười với người thanh niên kia, chắp tay sau lưng và giơngón cái lên! Phương Minh Viễn cũng nói rồi, Vu Phượng Quân này khiêukhích nhiều lần như vậy, thì sẽ cho anh ta biết thế nào là mông hổ sờkhông tới! Có sự ủng hộ của Phương Minh Viễn, Vu Nhụy trước đó cũng nóichuyện với đồng nghiệp rồi, phải náo loạn cho ra trò, càng huyên náocàng tốt! Tốt nhất là làm tới lúc không thể cứu vãn được nữa, khi ấy tựnhiên là sẽ dễ xử lý thôi!

Người thanh niên kia cơ mặtgiật giật, người nào không biết chuyện, còn cho rằng anh ta đang phảikiềm chế sự tức giận, người nào biết chuyện đương nhiên thấy rằng đó làanh ta đang cố nén không bật cười thành tiếng. Ở đài truyền hình tỉnhTần Tây hiện tại Vu Nhụy cũng khá là nổi tiếng, một phần là vì vẻ ngoàimỹ miều của cô, một phần là vì thành tích mà cô đạt được từ lúc bước vào nghề tới này. Đương nhiên, trong đó cũng có một nguyên do tương đối lớn mà những người trong đài đều biết, Vu Nhị ở trước mặt lãnh đạo đài,cũng không phải là một nhân vật tầm thường! Cho nên có được sự tánthưởng của Vu Nhụy, đối với người thanh niên mới bước vào nghề chưa được hai năm này mà nói, trong lòng đương nhiên là không khỏi vui mừng.

-Sự tình ra sao chúng tôi sẽ điều tra rõ rồi cho các vị một lời giảithích, nhưng trước đó, các vị nhất định không được quay nữa, và phải đem camera nộp lại cho chúng tôi!

Thư ký của Tôn Tầm nói.

-Thật là nực cười! Camera là vật đồng hành của chúng tôi, là tài sảnquan trọng của đài truyền hình tỉnh Tần Tây! Chúng tôi có quyền được bảo hộ cho tài sản của mình, vì sao phải giao cho các người!

Vu Nhụy bất mãn nói.

-Nhưng nơi này là địa phận quản lý của chúng tôi. Bất luận là mọi hànhvi quay chụp, đều nhất định phải được qua phê chuẩn! Đây là quy định của cục Đường sắt!

Thư ký của Tôn Tầm kiên trì nói.

-Bất kì hành vi quay chụp nào? Từ lúc nào mà nhà ga cũng biến thànhvùng cấm của quân sự vậy? Hay là xe lửa của các người kỹ thuật tiên tiến trên thế giới? Nếu là quy định của Cục Đường sắt, tốt thôi, ngươi nóimột chút đi, điều nào khoản nào? Cụ thể nội dung là cái gì? Nếu thật cóquy định như vậy, sau khi tôi kiểm chứng lại với cục Đường sắt thành phố Phụng Nguyên rồi có thể sẽ suy xét một chút!

Vu Nhụy hai tay khoanh trước ngực nói.

Thư ký của Tôn Tầm không khỏi nghẹn lời, cục Đường sắt rốt cuộc có quyđịnh như vậy hay không, anh ta nào có biết! Lúc nãy chỉ là nói vậy đểviện cớ đoạt lấy cái camera, ai ngờ Vu Nhụy lại có thái độ như vậy!

-Đây là địa bàn của chúng tôi, do chúng tôi định đoạt!

Tôn Tầm nổi giận thốt ra.

-A a a, mọi người nhớ kỹ lời của ông ta, lát nữa báo cho đài Hoa Hạ,sau này nếu có người của Bộ Đường sắt làm Chương trình gì, nhất địnhphải để họ phát biểu cảm tưởng về câu nói này mới được.

Vu Nhụy không quan tâm, nói.

Tôn Tầm hết sức tức giận, anh ta đường đường là Phó bí thư Đảng ủy cụcĐường sắt thành phố, dưới tay quản lý hàng ngàn công nhân viên chức, lại bị một nữ nhân trước mặt mọi người trêu đùa như vậy, làm sao còn mặtmũi nào nữa cơ chứ! Đối với rất nhiều cán bộ Hoa Hạ mà nói, thể diệnchính bằng trời! Tôn Tầm chắc chắn chính là một trong số đó.

-Bí thư Tôn, cái camera này, còn kèm theo dây nhất định phải cầm cho bằng được!

Vu Phượng Quân nén giọng nói với Tôn Tầm:

-Thứ đồ bên trong, đối với cả đôi bên đều là không có lợi!

-Lưu Hải Ngọc, gọi viên cảnh sát thường trực trong trạm đến đây, cái camera kia nhất định phải đoạt được!

Tôn Tầm cắn răng nói:

- Đoạt không được thì các người cứ chờ đấy mà bị cách chức đi!

Lúc này, hắn cũng đã bất chấp nhiều như vậy, nếu không có video, đếnlúc đó mọi người chắc chắn cãi nhau to, dù là ông nói ông đúng, bà nóibà đúng, mình đúng còn đối phương sai, rồi kéo nhau lên tòa án Đườngsắt, thậm chí là lên tới trung ương, thì biết làm sao? Mặc kệ là bộ haylà cục, đến lúc đó vì thể diện, cũng chỉ có thể là ra sức ủng hộ chínhmình, mà những lời vừa rồi, còn có tranh chấp giữa đôi bên, nếu bị đàitruyền hình tỉnh Tần Tây truyền bá ra, đối với mình sẽ là một sự đả kích lớn. Cho dù là không công khai, giao cho cấp trên xử lý, cũng khôngphải là chuyện tốt đối với mình! Hai cái hại này đem so với nhau, TônTầm cảm thấy chính mình lúc này cũng chỉ làm mạnh!

TônTầm oán hận liếc nhìn Vu Phượng Quân, sớm biết rằng kết quả sẽ là nhưvậy, hôm nay có nói sao thì hắn cũng nhất quyết không ở lại trực ca đêm, như vậy lúc Vu Phượng Quân gọi điện thoại tới, sẽ càng có cớ không tới.

Vu Phượng Quân chú ý tới ánh mắt của Tôn Tầm, lại chỉ có thể xua tay,thể hiện bản thân cũng rất bất đắc dĩ với mức độ tiến triển của sự việcnày. Trong lòng cũng thầm mắng Tôn Tầm là đồ rác rưởi, bản thân đã nóirất rõ rang rồi, là muốn hắn đến giúp điều giải, chấm dứt chuyện này.Giờ thì hay rồi, vừa đến đã lấy quan uy ra để đè nén người khác, chụp mũ cho người ta, rồi bị người ta phản đòn, sự tình ra đến nông nỗi này,còn không biết xấu hổ mà để oán giận mình.

Vu PhượngQuân tính toán, hiện giờ chuyện này, thoạt nhìn đã có chút không khốngchế được, Tôn Tầm nếu có thể đoạt được camera, khống chế được thế cục,thì đương nhiên là tốt nhất, nếu lỡ không được, chính mình xem ra sẽkhông còn đường lui. Người thanh niên kia rốt cuộc lai lịch như thế nào, mà lại có người của Bộ Cảnh sát đi theo, còn quen biết phóng viên đàitruyền hinh tỉnh Tần Tây, xem ra lần này mình đã xem thường đối phươngrồi! Vu Phượng Quân cầm di động, lại không biết nên gọi cho ai, đến hiện tại, đối phương lai lịch còn chưa rõ ràng, nay muốn bái Phật cũng phảitìm đúng cửa miếu thì mới được!

Phương Minh Viễn vàTrần Trung vẫn nhìn bọn người Vu Nhụy tranh chấp với Tôn Tầm, trong lòng đối với Tôn Tầm thất vọng tràn trề. Đây đường đường là Phó bí thư Đảngủy Cục Đường sắt thành phố sao? Ngoại trừ việc chụp mũ cho người khác,dùng quan uy để ép bức người ta, thì chẳng có năng lực gì khác. Tuynhiên bản lĩnh lôi kéo bè đảng cũng không tồi, vừa xuất hiện, đã có thểđặt mông ngồi xuống ngay cạnh Vu Phượng Quân.

-Phương Minh Viễn, cũng được rồi đó! Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng bên kia sẽ động thủ thôi!

Trần Trung nhẹ giọng nói bên tai Phương Minh Viễn. Tuy rằng, hắn tuyệtđối không lo lắng cho sức chiến đấu của đôi bên, nhưng dù sao còn phảibảo vệ ba người Phương Minh Viễn, Triệu Nhã và Phùng Thiến, đối với mấyngười Vu Nhụy, cũng không thể chỉ ngồi xem, người này chẳng qua chỉ nhưtrứng chọi đá . Nếu như trong lúc hỗn loạn mắc phải sai lầm, thì sẽ chỉcó mất nhiều hơn được!

-Chờ thêm chút nữa đã!

Phương Minh Viễn nhẹ giọng đáp. Hắn muốn xem thêm chút nữa, còn có thể dẫn đến thêm người nào khác.

Lưu Hải Ngọc rất nhanh liền gọi đến chừng hơn hai mươi tên cảnh sátđường sắt, những cảnh sát hiện đang có ở đây, chỉ cảnh sát đường sắtthôi cũng đã chừng gần ba mươi người, nếu tính cả thuộc hạ của Mã ĐứcQuang và Vu Phượng Quân, thì chừng gần năm mươi người!

Vu Nhụy lúc này trong lòng cũng có chút bối rối, cô dù sao cũng là nữnhân, lực lượng đôi bên lại đối lập, hiện giờ đã hoàn toàn kém xa.

Lưu Hải Ngọc ưỡn bụng đi ra, đầu tiên là nhìn bọn Trần Trung, lúc này mới quay sang nói với Vu Nhụy:

-Tôi xin khuyên các người là hãy đem camera giao ra đây để chúng tôibảo quản. Quy định của Cục, chúng tôi nhất định phải chấp hành! Nếu đểchúng tôi phải cưỡng ép, gây lộn xộn ở nơi này, khó bảo đảm rằng sẽkhông xảy ra sơ xuất, làm bị thương mọi người, cô nói xem có nên không?

Phương Minh Viễn cũng đi về phía trước đi một bước, rồi cao giọng nói với Tôn Tầm:

-Tôn bí thư, tôi cũng xin khuyên ông một câu, sai lầm của ông càng lúccàng lớn đấy! Ngày sau chưa chắc đã gánh vác nổi trách nhiệm đâu!

Tôn Tầm cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý đến những lời đó,chỉ quay sang gật đầu với Lưu Hải Ngọc. Lưu Hải Ngọc vừa được hạ lệnh,Phương Minh Viễn lại cao giọng nói:

-Tôn bí thư, vị phóng viênhọ Vu này tốt nghiệp ở Đại học Giao Thông tỉnh Tần Tây, giáo viên của cô ấy hiện tại là Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tần Tây!

TônTầm sợ run một chút, Lưu Hải Ngọc cũng không tránh khỏi chút chần chừ,đưa mắt nhìn đầy nghi vấn. Giám đốc sở của một tỉnh, cho dù là Giám đốcsở Giáo dục, cũng không phải có thể tùy tiện đắc tội .

Tôn Tầm cắn chặt răng, Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tần Tây thì làm saochứ, dù sao cũng không phải cùng một tỉnh, lại càng không cùng một hệthống, Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tần Tây sao có thể quản đến cục Đườngsắt tỉnh Trung Nguyên?

-Lưu Hải Ngọc! Ngươi còn chần chừ gì nữa!

Tôn Tầm vung tay lên nói. Thời gian kéo dài càng lâu, đối với hắn làcàng bất lợi. Tuy rằng đây là đài ngắm trăng lúc đêm khuya, nhưng nơinày cũng có không ít lữ khách xuống xe đang vây quanh.

-Đúng rồi, bí thư Tôn, tôi quên không nói cho ông biết, giáo viên của cô ấy họ Tô!

Phương Minh Viễn lại cao giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.