-Bởi vì tôi thảm?
Yeltsin khó hiểu.
-Đúng, bởi vì tôi thảm, mà nguyên nhân anh thảm là bởi vì anh là người phản bội trong thời gian này, còn anh khiến tôi hạ quyết định đầu tư, cũng chính là điểm này.
Lâm Vũ khẽ nhắm mắt lại, nói.
-Tôi vẫn không hiểu.
Yeltsin chuyển người, hướng ánh mắt ra bên ngoài nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
-Người mà thuận theo số mệnh sẽ không có thành công lớn, còn ……………………………
Lâm Vũ nói, rồi sau đó dừng lại một chút, nói:
-Còn có chính là, tôi tin vào cái nhìn của anh.
Yeltsin ngẩn người ra, từ từ quay đầu lại, trầm ngâm một lát, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vũ, có vẻ cười gượng nói:
-Ông Lâm, tôi thật sự không biết mình nên nói anh quá to gan, hay nên nói anh quán ngu xuẩn.
Nghe vậy, Lâm Vũ đã cười, hơn nữa cười rất mừng rỡ.
-Tôi tin vào mắt mình.
-Tôi cũng không hi vọng cái nhìn của anh là đúng.
Yeltsin thở dài, nói từ đáy lòng.
-Vậy bàn bạc việc đầu tư của chúng ta đi.
Nói đến đây, sự việc đã có định nghĩa, Lâm Vũ dúi đầu thuốc vào cái gạt tàn, rồi sau đó cười nói.
-Kỳ thực đây cũng chính là điều tôi nghi hoặc, tôi là người làm chính trị, mà anh lại là thương nhân, anh có thể giúp tôi gì chứ?
Yeltsin hai tay chống lên đầu gối, nói.
-Rất đơn giản, tạo thế cho anh, còn dung quan hệ tài chính đẩy nhanh mục tiêu của anh.
Lâm Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153405/quyen-5-chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.