-Lâm Dung! Lâm Dung! Tôi là Chúc Khải Hiến nhé!
Một thanh niên trong đó vui mừng vừa vẫy tay vừa gọi.
-Lâm Dung!
Một chàng thanh niên khác cũng kêu lên.
-Hả?
Lâm Dung ngạc nhiên nhìn theo tiếng gọi, trên mặt lộ ra nét kinh ngạc.
-Làm sao vậy? Gặp được người quen à?
Phương Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của cô ta nói.
-Đúng là hai người quen, chẳng qua…
Một tay Lâm Dung đột nhiên ôm lấy cánh tay của Phương Minh Viễn nói.
-Minh Viễn, lát nữa phải nhớ, tôi là bạn gái của anh!
-Hả?
Phương Minh Viễn giật mình.
-Hả, cái gì hả?
Đó là hai miếng kẹo cao su! Tại sao có thể gặp bọn họ ở đây!
Lâm Dung vừa vẫy tay với hai người đó, vừa “nghiến răng nghiến lợi” nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người thanh niên đó đã chạy từ bên đường lại.
-Lâm Dung, thật sự là cô à! Tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã cho là mình hoa mắt chứ!
Chúc Khải Hiên cười rạng rõ dơ tay ra nói:
-Sau khi tốt nghiệp đại học, không phải cô về quên sao? Làm sao không có chút không tin gì cả? Tôi cũng hỏi qua Vũ Lệ bọn họ, ai cũng không biết tung tích của cô, không ngờ, chúng ta có thể gặp được nhau trên đường phố Tokyo.
Lâm Dung đưa tay ra nắm tay anh ta nói:
-Xinh chào, Laceki, làm sao các bạn lại đi đến đây cùng nhau?
Một thanh niên khác cũng, cũng chính người thanh niên Lam Dung goi là Laceki đó cũng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153404/quyen-5-chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.