Lục Văn Chương vẫn ngồi chồm hổm trên tấm thảm , ánh mặt chần chừ bất giác nhìn về phía Tiêu Lễ.Tuy rằng nói y không quan tâm đến chuyện chính trị quốc gia, ngay cả người lãnh đạo quốc gia hay chủ tịch tỉnh cũng chỉ biết một vài chức danh còn những cái khác thì không hề biết .
Cho nên cuộc nói chuyện ban nãy của Phương Minh Viễn và Tiêu Lễ, y nghe cũng như là gió thoảng qua tai, nên không biết người chủ nhiệm Sài mà hai người ấy nói là người như thế nào. Nhưng điều này cũng không ngăn được y hiểu rằng Tiêu Lễ-người mà y muốn nhờ vả cũng đã bắt đầu bị lung lay rồi!
Y vốn tưởng rằng, Tiêu Lễ cùng đến Phương Minh Viễn không nể mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, cho dù là muốn cự tuyệt cũng phải suy nghĩ một chút. Dù sao ở trong nước quan nhân so với thương nhân thì lưng vẫn thẳng hơn một chút. Cho dù là những gia đình giàu có thì khi nhìn thấy những quan chức cấp cao cũng phải buông lời nịnh bợ một chút. Tiêu Lễ dù sao cũng là một tham tán cấp phó, lại là tham tán của đại sứ quán tại Anh và cũng là nhân viên quản hạt trực tiếp của bộ ngoại giao, chỉ cần lên hai ba bước nữa là đến cấp phó bộ trưởng rồi, tiền đồ sau này có thể nói là khó mà có thể nói hết được. nhưng y thật không ngờ, Phương Minh Viễn mặc dù đối mặt với cả quan chức mà tâm thế vẫn thượng phong như vậy, không ngờ chỉ bằng lời nói thôi mà như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153364/quyen-5-chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.