Chương trước
Chương sau
Cùng với sự phát triển không ngừng của sản nghiệp nhà họ Phương, mỗi năm thành tích đều có sự tiến bộ vượt bậc, đối với chuyện điều chỉnh lương bổng của những lãnh đạo cao cấp trong công ty vẫn cứ tiến hành điều chỉnh lên. Ví dụ như Tôn Chiếu Luân, hiện tại thu nhập một năm của ông ta cũng đến mấy chục triệu Đài tệ. Tất nhiên điều này cũng chính vì ban đầu khi vào Carrefour lương của ông ta cũng đã khá cao. Lúc đó ông ta cũng đã đạt được tiêu chuẩn lương của một quản lý cao cấp của một doanh nghiệp lớn để đến Phương gia.

Siêu thị Carrefour từng bước đi vào quỹ đạo, dưới sự yêu cầu của Phương Minh Viễn, lương của Tôn Chiếu Luân cũng do nhà họ Phương chi trả và vẫn tăng đều đều! Tất nhiên con số này ở năm 96 đừng nói là ở Đại Lục mà ngay đến cả Hong Kong thì cũng là mức mà những giám đốc lừng lẫy nhất mới có thể nhận được, điều này làm cho các giám đốc ở Hong Kong hâm mộ không ngừng!

Điều này chính là vì siêu thị Carrefour có được như ngày hôm nay thì công của Tôn Chiếu Luân là không thể thiếu được! Tuy nói rằng có rất nhiều người đều cho rằng siêu thị Carrefour có thể có được sự phát triển như vũ bão của ngày hôm nay thì chính là do những đường lối chính sách của Phương Minh Viễn cùng với sự ủng hộ nhiệt tình về tài chính của ngân hàng giao thông.

Nhưng Phương Minh Viễn hiểu rằng, nếu lúc đầu không phải vì Vu Thu Hạ cử Tôn Chiếu Luân sang đây thì sự phát triển của siêu thị Carrefour không thể thuận buồm xuôi gió như bây giờ!

Kiếp trước Phương Minh Viễn chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bình thường, đối với việc nắm bắt tài nguyên này cũng chỉ là hiểu biết nửa vời căn bản không thể xem là chuyên gia. Còn về việc kinh doanh siêu thị thì lại càng không cần nói, tìm ra vấn đề, nêu lên ý kiến thì không có vấn đề gì, nhưng nếu thật sự để hắn làm kinh doanh vậy thì tuyệt đối là dốt đặc cán mai!

Sách lược kinh doanh ban đầu của siêu thị Carrefour dù là chế độ nhân sự, chế độ quản lý, chính sách thu mua... Toàn bộ đều là do Tôn Chiếu Luân đề ra. Hơn nữa công việc kinh doanh cụ thể cũng là do Tôn Chiếu Luân phụ trách. Phương Minh Viễn chẳng qua chỉ là ông chủ đào lỗ mà mặc người chôn, và còn Phương Bân trong quá trình phát triển siêu thị cũng chỉ đóng góp vô cùng có hạn!

Phương Minh Viễn lúc đầu có ý định nhượng lại cổ phần cho Tôn Chiếu Luân, để ông ta có thể là cổ đông của siêu thị, nhưng kế hoạch này vẫn chưa có cơ hội thích hợp để thực hiện. Vì để coi như là bồi thường cho Tôn Chiếu Luân cũng là để bù đắp lại cho những vất vả mấy năm nay của ông ta, hắn đã tăng lương hàng năm cho ông ta. Mà khi Phương Minh Viễn cảm thấy thời cơ chín muồi thì siêu thị lại bị thành ủy Thượng Hải ép lên sàn chứng khoán. Tôn Chiếu Luân bây giờ cũng đã có 1.8% cổ phần trong siêu thị, trong số những cổ đông cá nhân đã đứng vị trí thứ ba, chỉ sếp sau Phương Minh Viễn với 75% và Vu Thu Hạ với 11%.

Ở Hoa Hạ, đối với việc tầng lớp lãnh đạo trực tiếp tham gia cổ phần, Phương Minh Viễn thật ra vẫn có chút băn khoăn. Mục đích của việc này chẳng qua cũng chỉ bởi vì để các lãnh đạo doanh nghiệp hết lòng vì công ty cũng vì lợi ích chung của chính mình, điều này có tác dụng thúc đẩy rất tốt cho các doanh nghiệp. Nhưng điều này không phải là không có mặt trái, trong đó điều dễ nhận thấy nhất đó là, có cổ phần trong tay tức là cổ đông của công ty, vậy thì luận về thân phận sẽ cao hơn là một người làm thuê. Nếu như sau này công ty nhận thêm người quản lý mới vậy thì những vị lãnh đạo kia vốn có cổ phần trong tay trong tâm lý sẽ khinh thường đối phương và gây ra những rắc rối không đáng có.

Hơn nữa, Phương Minh Viễn cũng không cho rằng một công ty lên sàn và trở thành công ty đầu tư cổ phần không phải là hình thức mà một công ty muốn lớn mạnh nhất định phải có, cũng có lúc có quá nhiều cổ đông tham gia ngược lại sẽ có quá nhiều tranh luận, vậy thì sẽ làm chậm lại tốc độ phát triển của doanh nghiệp. Hơn nữa đây cũng chính là những tai họa ngầm ngày sau của công ty, trong lịch sử thế giới, việc người sáng lập bị đá ra khỏi công ty nhiều vô số kể!

Cho nên, Phương Minh Viễn đối với chuyện buông cổ phần trong tay ra đều là cẩn thận lại càng thêm cẩn thận, nếu như không phải thật sự là người có thể tín nhiệm được thì tuyệt đối hắn sẽ không nhượng lại cổ phần, thà như cho họ hưởng lương cao coi như là bù đắp.

Nhà máy điện tử Đức Quang hiện giờ, bất luận là quy mô hay sản lượng đều có thể nâng cấp lên mức tập đoàn, mà đối với người nhà Lâm Khải Đông, trải qua tiếp xúc nhiều năm như vậy, Phương Minh Viễn tất nhiên cũng hiểu rất rõ, vì vậy hắn dự định sau này khi nhà máy nâng cấp lên thành tập đoàn thì sẽ thực hiện chính sách cho lãnh đạo cao cấp tham gia đóng cổ phần.

-Hả?

Một chuỗi sự kiện kinh ngạc của ngày hôm nay đã làm cho những người trong nhà Lâm Khải Đông được một phen chết lặng! Nhưng cho dù là như vậy nhưng người nhà Lâm Khải Đông cũng là hiện rõ vui mừng trên nét mặt. Ông ta hiện giờ là người phụ trách của Đức Quang, thu nhập hàng năm không dưới trăm ngàn tệ, ở thành phố Phụng Nguyên cũng được xem là có thu nhập cao rồi, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, đối với người nhà họ Lâm mà nói, còn phải cố gắng phấn đấu thêm vài năm nữa.

Lúc này, Du Kiến Hoa và Mã Đức Tài đã đến ngã tư đường lớn, Mã Đức Tài đỗ xe ngay bên đường để vợ và con trai đợi trên xe còn mình thì đến xe của Du Kiến Hoa.

-Giám đốc Mã, ban nãy thật cảm ơn mọi người!

Du Kiến Hoa lúc này không còn gọi là chú Mã nữa mà trực tiếp gọi là giám đốc Mã. Mã Đức Tài cũng không có hy vọng xa vời rằng Du Kiến Hoa thực sự có thể ở trước mặt mình kính lễ cháu chắt, vì vậy cũng không dám vênh mặt ta đây.

-Tổng giám đốc Du quá khách sáo rồi, có thể giúp được giám đốc Du đó là vinh dự của tôi đây.

Mã Đức Tài cười cười nói:

-Ha ha, tôi có thể nhận ra phong thái của tổng giám đốc Du đã làm hai ông bà nhà họ Lâm rất hài lòng, ở đây tôi xin chúc cho tổng giám đốc Du có thể rước được mỹ nhân về dinh. Đến ngày đại hỉ Mã Đức Tài tôi nhất định sẽ đến chúc Du tổng một ly rượu hỷ!

Du Kiến Hoa cười to nói:

-Giám đốc Mã, rượu mừng tất nhiên là sẽ mời, sau này nếu như tôi có thể cùng Lâm Liên kết nghĩa vợ chồng, giám đốc Mã và phu nhân chính là bà mai đại ân nhân của tôi rồi!

-Bà mai đại ân nhân thì tôi không dám nhận, đó chẳng qua cũng chỉ vì tổng giám đốc Du là người xuất sắc, vừa mới đến đã làm trái tim cô Lâm rung động rồi! Không thể không thừa nhận, Lâm gia này đúng là ổ cỏ mà sinh ra được Phượng hoàng, ba cô gái cô nào cũng vô cùng xinh đẹp!

Mã Đức Tài khen ngợi không dứt miệng:

-Hơn nữa cô Lâm Liên, không những có diện mạo xuất chúng mà năng lực cũng không phải là nhỏ, ai có thể tưởng tượng được một người thay Phương gia quản lý sản nghiệp, không phải là một giám đốc chuyên nghiệp mà lại là một mỹ nữ như hoa như ngọc như thế chứ! Tổng giám đốc Du, cậu thật là có phúc đấy.

Du Kiến Hoa tự tin cười nói:

-Đây chẳng phải là nhờ vợ chồng giám đốc Mã kẻ đường xâu kim sao? Nếu không tôi làm sao mà có thể thuận lợi tiến vào Lâm gia được chứ.

-À, đúng rồi, giám đốc Mã, ban nãy ở nhà họ Lâm người thanh niên ngồi cùng với rể trưởng nhà họ Lâm...ông biết cậu ta chứ?

Du Kiến Hoa hỏi.

-Người thanh niên đó? À...đó chính là người họ Phương tên Minh Viễn gì đó...

Tiếng Mã Đức Tài đang quàng quạc đột nhiên im bặt, giống như con gà trống đang kêu mà bị người ta kẹp ngay giữa cổ vậy-ông ta cuối cùng cũng nhớ ra vì sao cái tên ấy lúc đó lại làm cho ông ta cảm thấy vô cùng quen thuộc!

-Trời đất ơi!

Phải cả nữa ngày, Mã Đức Tài mới từ kinh ngạc lấy lại tỉnh táo, phát ra mấy tiếng ngẹn từ cổ họng rít khẽ qua mấy hàm răng.

Đây mới đúng gọi là gặp Phật nhưng lại không bái, so với Phương Minh Viễn đại danh đỉnh đỉnh thì Lâm Khải Đông chẳng là cái thá gì!

Mình lúc đó nếu như có thể kịp thời nhớ ra...chỉ cần lọt vào mắt hắn, đừng nói là chi nhánh ngân hàng thành phố Phụng Nguyên, mà đến cả ngân hàng chi nhánh tỉnh Tần Tây, thậm chí là chức vị tổng giám đốc cao sang kia cũng không phải là không thể với tới!

Đừng tưởng Cổ Vũ Thành năm đó so về quyền lợi cao hơn ông ta, nhưng ngân hàng giao thông chi nhánh Phụng Nguyên lúc ấy trong mạng lưới chi nhánh kinh doanh và tài chính đều không bằng ngân hàng chi nhánh Ly Sơn của mình! Chỉ cần nghĩ đến điểm này ông ta chỉ muốn tát mình vài chục cái!

-Giám đốc Mã, đúng là hắn sao?

Du Kiến Hoa trầm giọng hỏi.

Mã Đức Tài thở dài nói;

-Người có tên là Phương Minh Viễn khẳng định là vẫn còn, nhưng với tuổi đó mà lại xuất hiện ở nhà Lâm Khải Đông thì ngoài hắn ra khẳng định là không còn ai! Lâm gia thật là rất có thể diện!

Du Kiến Hoa nặng nề gật gật đầu, lúc đó nếu như y có thể đoán ra được thân phận của Phương Minh Viễn thì cũng nhất định sẽ không tin!

Tuy nói rằng chị em nhà họ Lâm, còn có Lâm Khải Đông đều có được sự trọng thị của Phương Minh Viễn, nhưng Phương Minh Viễn là người như thế nào chứ, sản nghiệp khổng lồ nhà họ Phương là do một tay hắn tạo dựng nên, ở Phương gia e rằng không còn ai có thể có quyền lực định đoạt số tài sản này bằng hắn. Một người thanh niên nắm giữ trong tay số tài sản lớn như vậy, đến trước năm mới đáng lẽ phải là bận không thoát nổi mình sao lại có thể xuất hiện ở nhà thủ hạ của mình chứ.

-E rằng, hai chiếc điện thoại đó cũng là do cậu ta mang tới!

Du Kiến Hoa nhẹ giọng nói.

-Có khả năng!

Mã Đức Tài hít một hơi nói. Ông ta cảm thấy mình đúng là coi nhẹ nhà họ Lâm rồi, tất nhiên sự trọng thị mà Phương Minh Viễn giành cho Lâm gia đã vượt xa sự tưởng tượng của ông ta. Có lẽ nào? Trong đầu Mã Đức Tài thoáng vụt qua một suy nghĩ, cái cậu Phương này đã thích một cô gái nào nhà họ Lâm rồi?

Tuy nói lúc này, còn chưa xuất hiện câu nói “có việc thư ký làm, không việc làm thư ký”, nhưng chuyện thư ký và ông chủ thì đã làm cho người ta nhìn nhiều mà thành quen mắt rồi. Nếu không thì vì sao trung ương lại cấm chuyện các lãnh đạo Đảng có thư ký khác giới-tất nhiên lệnh cấm này cũng chỉ là nhằm vào các lãnh đạo nam. Nhưng như thế cũng đã nói rõ vấn đề rồi!

Chỉ là không biết, cái vị thiếu gia họ Phương này rút cuộc là thích Lâm Liên, hay là thích Lâm Dung? Hay là cả hai?

Mã Đức Tài thoáng nhìn qua Du Kiến Hoa bây giờ đang có vẻ mặt rất là trịnh trọng, sáng suốt ngậm miệng lại, chuyện này tốt nhất là không nên nói ra để làm Du Kiến Hoa phiền lòng.

Du Kiến Hoa tất nhiên là không biết, Mã Đức Tài ngồi bên cạnh mình đây lại là có ý nghĩ như vậy, y lúc này trong đầu đang ngập tràn suy nghĩ làm sao để có thể ôm được Lâm Liên vào lòng mình, sự xuất hiện của Phương Minh Viễn càng làm y chắc chắn thêm thân phận của Lâm Liên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.