Về ý tưởng xây dựng một trường đại học, thật ra Phương Minh Viễn đã có từ vài năm trước đó.
Chưa hoàn toàn xong vì Phương Minh Viễn bất mãn với giáo dục đại học ở Hoa Hạ. Theo căn bản mà nói, Phương Minh Viễn kỳ thực muốn từ trường đại học của mình đảm bảo nguồn nhân tài cho sản nghiệp của Phương gia! Trình độ giáo dục đại học tương lai của Hoa Hạ, chỉ sợ không ai rõ hơn Phương Minh Viễn. Từ mở rộng chiêu sinh đại học, học phí cao, giảng viên lương nhiều hơn, hiệu trưởng cấp bậc cao, nhưng trình độ giáo dục vẫn trượt dốc đều đều.
Chẳng những khi vào nghề kinh tế hàng năm đình trệ, vì bảo đảm tỉ lệ học sinh tốt nghiệp, từ trường học đến bộ Giáo dục, vắt óc nghĩ mọi biện pháp, liền giả tạo, mò mẫm dùng mọi kỹ xảo, tạo ra cảnh yên ổn giả tạo! Số liệu tuy rất đẹp, nhưng phản ứng xã hội đối với sinh viên tốt nghiệp không thể che dấu. Vì thế, tốt nghiệp đại học, lương sinh viên cũng đi theo một đường đi xuống, vốn từ con cưng của trời, các doanh nghiệp cơ quan tranh nhau lấy, biến thành cục đá bên đường không người hỏi thăm, thậm chí còn có người vào công trường làm việc!
Kham khổ học sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, dài đến mười mấy năm học tập, lại trả học phí rất lớn, sau đó lại không thể được như mong muốn, kết quả như vậy thật không nghi ngờ gì quả là lãng phí tài nguyên nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153199/quyen-5-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.